Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1719: Một Nhà Đoàn Tụ 1

Chương 1719: Một Nhà Đoàn Tụ 1Chương 1719: Một Nhà Đoàn Tụ 1
Tô Huyên cười: "Ngươi không có ở đây."
Tô Tiểu Tiểu nhìn công chúa Huệ An.
Công chúa Huệ An nghe vậy thì hưng phấn, đặt hai tay lên bậu cửa sổ, đôi mắt sáng ngời, lộ ra vẻ đẹp thuần khiết nhất của một thiếu nữ.
"Chúng ta trở về Quốc Tử Giám để lên lớp." Tô Huyên hướng mấy người tạm biệt, cùng Thẩm Xuyên đi xuống lầu.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ tới lời nói của Tô Huyên, nhịn không được lại nhìn về phía đại sảnh một lần nữa.
Tô Huyên giống như cảm giác được, dừng lại, ngẩng đầu lên.
"Ngươi đang nhìn ai?" Công chúa Huệ An nhìn theo ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu , cúi đầu nhìn xuống, nhìn thấy là ca ca của Tiểu tuỳ tùng thì vẫy tay với hắn ta.
Vừa vung lên thì Tuyết Liên trong ngực nàng ta rơi xuống.
"Tuyết Liên của ta一一"
Nàng ta vội vàng lao tới bắt lấy, nhưng dùng lực quá mạnh, cả người nàng ta lập tức nhào ra ngoài.
Tô Huyên nhìn công chúa đang hướng về phía mình: "..."
Tô Huyên do dự nửa giây giữa việc đón hay không đón.
Sau đó hắn ta dứt khoát bước một bước sang một bên.
"Cô nương! Ta đến cứu ngươi!"
Trong hành lang, một người đàn ông cường tráng đã sớm chú ý tới công chúa Huệ An lao đến.
Tô Huyên không tránh thì còn tốt, vừa trốn thì lại đụng vào người đàn ông cường tráng.
"Này, sao ngươi lại chặn đường ta?”
Người đàn ông cường tráng không dừng kịp.
Tô Huyên bị hắn ta đâm ngã, loạng choạng tiến về phía trước hai bước, bị vật rơi tự do công chúa Huệ An đập ngay chính giữa.
Giải thích hoàn mỹ cho câu nói muốn đỡ cũng phải đỡ, không muốn đỡ cũng phải đỡ.
Công chúa Huệ An vốn tưởng mình chết chắc, không ngờ lại không thấy đau nhức chút nào.
Tô Huyên bất lực nằm trên mặt đất, lần đầu tiên trong đời làm đệm người cho người khác.
Một tay Tô Tiểu Tiểu chống cằm cằm lên bệ cửa sổ, nhàn nhã nhìn hắn ta, ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác như muốn nói: Ngươi nghĩ ngươi tránh được? Không tránh còn có khả năng không ngã trúng.
Người đàn ông cường tráng không thể cứu được người đẹp nên vô cùng bực bội, hắn ta muốn xem tiểu bạch kiểm nào đã hủy hoại việc tốt của mình, ngay khi ánh mắt hắn ta rơi vào khuôn mặt tuấn tú đầy khí chất cao quý của Tô Huyên, hắn ta lập tức dừng lại.
Thư sinh này đẹp mắt.
Không sánh bằng, không sánh bằng.
Các vị khách khác nhao nhao đến xem, ông chủ quán trà biết mấy người có thân phận quý giá nên nhanh chóng ra lệnh cho người phục vụ ngăn cản khách.
Thẩm Xuyên có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện gì, hắn ta chỉ đi vài bước mà không quay đầu lại, tại sao hai người lại cùng nhau ngã xuống ở trước mặt mọi người?
Đây đang là hiện tại hay tương lai vậy?
Tô Huyên bất đắc dĩ thở dài: "Sao không đứng dậy?"
'Â." Công chúa Huệ An đứng dậy.
Ngay sau đó, nàng ta lại ngồi xổm xuống về phía hắn ta.
Hắn ta tưởng nàng ta dìu mình, nhưng trong nháy mắt, hắn ta thấy nàng nhặt một chiếc hộp nhỏ dưới đất lên, mở ra và thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, không sao, không bị xấu."
Tô Tiểu Tiểu và công chúa Tĩnh Ninh bước xuống.
Công chúa Tĩnh Ninh nhìn muội muội ngốc nghếch, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hỏi thăm: “Không ngã bị thương chứ?”
Công chúa Huệ An lắc đầu.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Có đau ở đâu không?"
“Hình như là không.”
"Đầu cũng không đau?"
"A... không đau."
"Vậy có cảm thấy chóng mặt, buôn nôn hoặc muốn ói?"
Tô Huyên: Không đến mức đấy chứ...
Tô Tiểu Tiểu là kiểm tra xem công chúa Huệ An có bị chấn động não hay không, xem ra tấm thảm người Tô Huyên này có chất lượng tốt.
Sự việc này không mấy ảnh hưởng đến danh tiết của Công chúa Huệ An, dù sao nàng cũng là công chúa hoàng tộc, quan điểm không thể gả đi nếu có tiếp xúc xác thịt không ảnh hưởng đến nàng ta, không ai dám cho nữ nhi của Hoàng đế có uỷ khuất này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận