Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 188: Lên Giường 1

Chương 188: Lên Giường 1Chương 188: Lên Giường 1
Chờ ông dỗ dành ba người, suy nghĩ tiếp tục thương tâm mà nhớ lại thê tử một chút, phát hiện cảm xúc đều không nối liền!
"Trước kia bọn nó không ồn như vậy." Vệ Đình như là lâm bầm, lại như là nói với Tô Tiểu Tiểu ở đối bên cạnh.
Tô Tiểu Tiểu nhìn tam đứa nhỏ bên ngoài không hề khắc khẩu, lại không ngừng le lưỡi làm mặt quỷ với đối phương, cười, nói: "Ôn sao? Không cảm thấy vậy."
Nếu không có bọn họ ríu rít, cái năm này sẽ quạnh quế nhiều.
Ban đêm, Tô Tiểu Tiểu tự mình làm đỏ đèn lồng thẫm, để Vệ Đình treo lên.
Tô Nhị Cẩu không biết chém một sọt cây trúc từ chỗ nào, ở trên đất trống trước cửa đốt một đống củi lửa, ném từng cây trúc vào.
Cây trúc cháy đến bùm bùm, như phóng pháo.
Ba đứa nhỏ chưa thấy pháo trúc, phản ứng đầu tiên là sợ hãi, rột rột mà nhào vào trong lòng Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Không có việc gì, là pháo trúc, rất thú vị."
Nói xong, nàng tự mình cũng ném một cái vào đống lửa.
Ba đứa nhỏ thấy Tô Tiểu Tiểu cũng chơi, quả thật không sợ hãi.
"Còn muốn pháo trúc! Còn muốn pháo trúc!"
Ba người chạy tới kéo tay Tô Nhị Cẩu nói.
"Được rồi!" Tô Nhị Cẩu nói: "Nhìn."
"A a a!l Con ném kia thì kêu gì! Ta tới!" Tô lão phụ thân quyết đoán đoạt đi cây trúc của Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu hơi không tình nguyện: "Phụ thân! Con chém nhiều thế này, người đừng ném hết của conl"
"Biết biết!"
Trong miệng Tô Thừa nói như vậy, ném lại không nương tay chút nào, cho đến khi Tô Nhị Cẩu đau lòng đến không muốn!
"Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ, gia gia dẫn các cháu ném! Tới!" Tô Thừa bế từng đứa lên, cầm lấy tay nhỏ mềm mụp của bọn họ, cầm cây trúc ném vào trong.
Bốp!
Đùng!
Bạch bạch bạch! Ba đứa nhỏ nghe pháo trúc của mình nổ ra, hưng phấn kêu to oa oal
"Đến lượt Tiểu Hổi Đến lượt Tiểu Hổi" Tiểu Hổ đi ôm đùi Tô lão phụ thân, mãnh liệt kháng nghị các ca ca đã chơi hai đợt!
Trách chỉ trách Tô lão phụ thân không phân rõ ba tiểu gia hỏa, thường xuyên ôm sai.
"Được được được, đến Tiểu Hổ." Tô lão phụ thân buông Đại Hổ ra.
Vừa quay đầu, lại ôm thành Nhị Hổ.
Tiểu Hổ nắm chặt quyền nhỏ, cánh tay phành phạch phía sau, phát điên nói: "Gia gia, ta mới là, Tiểu Hổi"
Vệ Đình đứng ở dưới hành lang, lắng lặng nhìn một màn này, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa, đồng thời cũng có một tia phức tạp.
Bọn họ ở chỗ này rất vui vẻ, nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ dẫn bọn họ rời đi.
Mấy người chơi đến quên hết tất cả, Tô Tiểu Tiểu lại khẽ đi vào phòng.
Phòng của Vệ Đình.
Nàng tay chân nhẹ nhàng mà giữ cửa khép lại.
Ban đầu đây là một gian nhà kho nhỏ, then cửa đã sớm hỏng rồi, vẫn luôn không sửa, nhưng lúc này tất cả toàn gia ở bên ngoài chơi pháo trúc, hẳn là sẽ không lại đây.
Trong phòng Vệ Đình có một cân đen lớn, lúc trước Tô lão phụ thân áp tải từ tiêu cục mang về, nguyên chủ dùng cân kia cân, bằng không cũng sẽ không biết mình có hai trăm cân.
Cân lớn yêu cầu hai người nâng đòn cân, một người cầm quả cân.
Vậy không làm khó được Tô Tiểu Tiểu.
Nàng tìm ra đòn cân đặt ở trên hai cái tủ, treo lên cái rổ.
Rổ này chất lượng tốt thật, hai trăm cân cũng đỡ được.
A... Cân đòn này thật sự không phải dùng để cân heo sao?
Tô Tiểu Tiểu treo quả cân nặng trĩu xong, trước treo ở vị trí hai trăm cân.
Nàng giảm cân một tháng, theo lý thuyết là không thể hai trăm cân, nhưng nàng mặc xiêm y và giày dày như vậy, dù thế nào cũng phải nâng lên vài cân.
Đáng giá nhắc tới chính là, cân lượng cổ đại và hiện đại không giống nhau, cũng không phải một cân mười lượng, mà là một cân mười sáu lượng, nếu không sao nói tám lạng nửa cân chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận