Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1274: Khiến Mọi Người Kinh Ngac 3

Chương 1274: Khiến Mọi Người Kinh Ngac 3Chương 1274: Khiến Mọi Người Kinh Ngac 3
Tô Tiểu Tiểu cũng mỉm cười đáp lại.
Công chúa Huệ An cau mày: Tại sao lại không cười với ta?!
Đào Chi đặt đàn lên giá đàn, Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống đeo giáp lên ngón tay rồi tùy ý gảy vài âm.
Các đại thần của Bắc Yên nhịn không được lắc đầu bật cười lớn.
Chỉ có bản lĩnh chơi Đạn Miên Hoa như thế này thôi sao, vậy là cũng xứng so tài với Công chúa của bọn họ à?
Công chúa Huệ An biu môi: "Tiểu tùy tùng..."
Tô Tiểu Tiểu điều chỉnh xong tư thế ngồi, sau đó những đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng chạm trên dây đàn.
Nội điện rộng lớn ồn ào, rõ ràng là ai cũng cảm thấy lỗ tai bị cay.
Tuy nhiên khi đầu ngón tay của Tô Tiểu Tiểu khẽ cử động thì lại nghe được một âm thanh yếu ớt đánh thẳng vào nơi sâu nhất của linh hồn khiến tất cả mọi người giật mình!
Khi Tô Tiểu Tiểu vừa bắt đầu là một đoạn tiết tấu nhanh và rung động, dường như mọi người bị kéo từ chốn ồn ào náo nhiệt vào trong tiên cảnh khiến da đầu mọi người tê dại!
Tiết tấu đàn của Tô Tiểu Tiểu không ngừng nghỉ hết đoạn này lại đến đoạn khác.
Khi Công chúa Bắc Yến đánh đàn thì mọi người chỉ nghĩ đến đàn ngựa trên thảo nguyên. Nhưng tiếng đàn của Tô Tiểu Tiểu lại giống như làn gió mát lướt qua trước mắt của mọi người, như trăng sáng, như non sông vạn lý, như đại nghiệp thiên thul
Một người một ngựa, một nắm cát vàng!
Ngàn quân ngàn kiếm, không bận tâm gió mây thét gào!
Anh linh mai cốt, ba thước núi xanh lãnh thổ vững chắc!
Sống cũng thế, chết cũng thế, dạ lan thiên minh, giang sơn tú lệ!
Mọi người đã tiến vào trong mộng từ lâu rồi, không biết hồn về nơi đâu.
Giai điệp lập lại khiến mọi người dường như đã bước vào vòng luân hồi.
Vào lúc này có một tiếng sáo kiêu ngạo nhưng lay động tâm can từ bên ngoài điện vang vọng vào trong.
Là tứ tử của Tô gia, Tô Huyên!
Tô Huyên mặc bạch y thổi sáo trúc theo giai điệu tiếng đàn của Tô Tiểu Tiểu.
Tướng quân đơn độc anh dũng chiến đấu, cuối cùng cũng chờ được người bầu bạn.
Muôn dân thiên hạ, không cần phải đảm đương một mình nữa. Trong lòng Công chúa Tĩnh Ninh kích động: "Lấy đàn đến đây!"
Đào Chi lấy cổ cầm từ trong tay cầm sư mang đến, Công chúa Tĩnh Ninh cũng đánh đàn hòa theo giai điệu của hai người họ.
Nhiệt huyết của mọi người xao động, lòng tự hào dâng caol
Đột nhiên phía sau lưng Hoàng nữ Tây Tấn có bóng người chuyển động, không biết là ai đã giành lấy đàn Nhị Hồ trong tay cam sư rồi ngồi lên bậc thâm tận tình kéo đàn.
Đây là một bữa tiệc thanh nhạc xưa nay chưa từng có.
Lúc này còn ai nhớ đến Bắc Yên nữa chứ? E là Triệu Khang Ninh đang cầm nhạc khí gì cũng không ai nhớ nữa.
Khúc nhạc kết thúc, mọi người đều đẫm nước mắt, rất lâu cũng không thể định thần lại được.
Bộp, bộp, bộp.
Hoàng nữ Tây Tấn đứng dậy võ tay.
Khi mọi người nghe được tiếng võ tay thanh thúy và thong thả của hoàng nữ Tây Tấn, bọn họ lúc này như mới từ trong mộng tỉnh lại, là từ trong cảnh do âm nhạc dựng lên mà bừng tỉnh.
Bọn họ lúc này mới nhận ra nước mắt đã rơi đầy mặt, quần áo thì thấm đẫm mồ hôi do nóng, trái tim cứ nhảy lên dữ dội ngay cả hít thở cũng khó có thể hồi phục.
"Hay!"
Tần Thương Lan đứng dậy vỗ tay!
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn ông ấy, ô, tổ phụ đến đây khi nào vậy?
Khi Tô Tiểu Tiểu đàn tấu, giống như một người hơn cả ngàn binh lính. Bả vai ngây ngô non nớt nhưng có thể khiêng lên sức nặng của cả sinh linh trong thiên hạ, chỉ trong nháy mắt, nàng như tỏa sáng!
Mà lúc này, nàng đột nhiên vô nghiêng đâu chạm một cái, sát khí trên mặt của nàng cũng đã biến mất không còn thấy, tựa như tắm máu của tướng sĩ trở vê, lộ ra vẻ hồn nhiên cùng ngây ngô của thiếu niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận