Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2687: Vệ Tiểu Bảo Và Mỹ Nhân Điên Cuồng Chê Bai 1

Chương 2687: Vệ Tiểu Bảo Và Mỹ Nhân Điên Cuồng Chê Bai 1Chương 2687: Vệ Tiểu Bảo Và Mỹ Nhân Điên Cuồng Chê Bai 1
Cả người Tô Tiểu Tiểu dính máu nên về phòng tắm rửa trước.
Hạnh Nhi ôm Vệ Tiểu Bảo lại: "Tiểu thư, người xem, Tiểu Bảo cười này”
"Có không?"
"Vừa rồi thật sự cười!"
Hạnh Nhi đem Vệ Tiểu Bảo đặt vào trong lòng Tô Tiểu Tiểu.
"Cười một cái nào."
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Tiểu Bảo.
Vệ Tiểu Bảo không cười.
Cô bé quay đầu tìm sữa trong ngực Tô Tiểu Tiểu.
"Không có." Tô Tiểu Tiểu nói.
Có lẽ là do nàng cho bú quá ít lại hết sữa từ lâu nên cô bé bú không đủ cứ luôn tìm kiếm.
Vệ Tiểu Bảo làm như không tin, bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo nàng, muốn thò đầu vào xem.
Tô Tiểu Tiểu: "Nhìn cũng không có."
Vệ Tiểu Bảo hai tay giữ chặt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đồng thời xuất hiện biểu cảm nghiêm túc cùng ngơ ngác.
Giống như đang nói: Khẩu phần ăn của Bổn bảo bảo đâu?
Vệ Tiểu Bảo lại ngửa đầu nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, đôi mắt to tròn màu đen tràn ngập vẻ không thể tin nổi đó tựa hồ muốn nói: Không còn một miếng nào, điều này không đúng!
Vệ Tiểu Bảo cố hết sức lao vào vòng tay của mẫu thân. Không quan tâm, không quan tâm, cô bé nhất định phải ăn cho bằng được!
Tô Tiểu Tiểu buồn cười mà cầm lấy bình sữa nói: "Đây."
Vệ Tiểu Bảo du6i đôi chân nhỏ nhắn ra.
Chân chối!
Vệ Tiểu Bảo không đói, mà chỉ muốn uống sữa của mẫu thân thôi, không lấy được cũng không chịu, thậm chí còn lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét mà dùng đôi chân nhỏ bé đẩy cái bình ra.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt ương ngạnh của cô bé thì cảm thấy có chút xấu hổ và buồn cười.
Con bé quá đáng yêu rồi.
Vệ Tiểu Bảo tối nay có chút dính người, không nằm trong nôi chơi một mình như thường lệ, cũng không cần bà vú và Hạnh Nhi bế mà chỉ cần Tô Tiểu Tiểu thôi.
"Tiểu Nhân Tỉnh." Tô Tiểu Tiểu ôm cô bé đi đến phòng của Tô Huyên.
Lăng Vân cũng ở đó.
Hai người đang ngồi ở hai bên bàn cờ.
Tô Huyên nhàn nhã uống trà, còn Lăng Vân vẫn không nhúc nhích mà ngồi ngay ngắn, thân thể giống như bị đào rỗng, mà lộ ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
Tô Tiểu Tiểu bối rối hỏi: "Lăng Vân, huynh làm sao vậy? Mới có hai ngày không gặp tại sao lại lộ ra vẻ giống như bị người ta đánh vậy?"
Tô Huyên thở dài: "Chăm sóc trẻ con làm sao có thể không mệt mỏi?”
Lăng Vân lộ ra vẻ mặt vô cảm mà nhìn về phía Tô Huyên.
Tô Huyên thở dài: "Chăm sóc cho đứa trẻ, có chỗ nào không mệt chứ?"
Lăng Vân: "Ngươi có chăm sóc sao?"
Tô Huyên lặng lẽ mỉm cười: "Ngươi và ta còn cái gì để giành sao?"
Lăng Vân: Ta không quen ngươil
Tô Tiểu Tiểu: ... Tại sao lại cảm thấy chính mình hơi dư thừa vậy?
"Đại hội luận võ tiến triển đến đâu rồi?" Tô Huyên cầm cuốn sách trong tay, mỉm cười chuyển chủ đề.
Tô Tiểu Tiểu bước tới và ngồi xuống.
Tô Huyên kéo nôi lại: "Tiểu Bảo, lại đây."
Lúc hắn ta tiến tới ôm Vệ Tiểu Bảo, Vệ Tiểu Bảo lộ ra vẻ do dự một chút nhưng cũng không từ chối.
Tô Tiểu Tiểu: "Tại sao ngươi không bế tới đây?"
Tô Huyên khe mỉm cười: "Bởi vì ta đẹp mà?”
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Tô Huyên nhẹ nhàng đặt Vệ Tiểu Bảo vào trong nôi.
Đôi mắt của Vệ Tiểu Bảo mở to, vừa ăn vừa nhìn cữu cữu xinh đẹp của mình.
Khóe miệng của Tô Tiểu Tiểu khẽ giật, tuổi còn nhỏ như vậy cũng không đến mức làm tên nhan khống chứ...
Tô Tiểu Tiểu giải thích ngắn gọn tình huống của đại hội luận võ.
Ngay khi nghe nói đến việc sẽ có nhiêu hơn một tổ đồng môn quyết đấu với nhau, Tô Huyên thấp giọng nói: "Quy tắc năm nay được thay đổi rất nhiều."
Tô Tiểu Tiểu hỏi hai người: "Những năm trước hai người có đi xem sao?
Tô Huyên nói: Ta chưa từng đi, còn ngươi thì sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận