Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1903: Xé Rách Mặt. 2

Chương 1903: Xé Rách Mặt. 2Chương 1903: Xé Rách Mặt. 2
Nam nhân mặc đồ trắng để lại tiếng cười châm chọc, rồi xoay người rời đi.
Vệ Thanh nhìn theo bóng lưng của hắn ta, lạnh lùng mở miệng: "Nếu có lần sau, ngươi và ta chính là kẻ thù không đội trời chung!"
Bước chân của nam nhân mặc đồ trắng hơi dừng lại, sau đó bước đi không chút do dự.
"Tiên sinh." Sát thủ nhìn vê hướng Vệ Thanh: "Muốn triệu hắc giáp vệ đến day không?”
Triệu hắc giáp vệ, đây là muốn đại khai sát giới.
Vệ Thanh nhìn bóng người đang dần biến mất dưới chân núi, khó khăn đưa ra quyết định: “Triệu”...
Tô Tiểu Tiểu và Mi Cơ đưa Trình Tang ra khỏi của lớn Trình gia.
Sau khi Trình Tang bị điên, thì cũng không ra khỏi cửa nữa.
Tuy Trình gia cũng rất lớn, nhưng bị nhốt ba mươi năm thành cũng biến thành nhà lao.
Trình Tang ngồi trên xe ngựa, mở cửa sổ hai bên ra, một chút nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia.
Giống như một con chim cuối cùng cũng được bay ra khỏi lồng vậy.
Ánh mắt bà ấy nhìn khắp nơi không giống được sự hưng phấn.
"Vi Vi nhìn xem"
"Chim tinh nhỏ ngươi xeml"
Mi Cơ trợn mắt: "Cái gì mà chim tinh nhỏ, còn không bằng kêu ta là hồ ly tinh."
Trên phố rất náo nhiệt, có rất nhiều đồ chơi mới lạ mà Trình Tang chưa từng gặp.
Lúc đầu bà ấy chỉ ngó ra ngoài cửa xe nhìn thôi, không lâu sau chồm cả nửa ngoài ra bên ngoài.
Tô Tiểu Tiểu thấy vậy thì kêu phu xe lập tức dừng xe ngựa lại.
Nàng và Mi Cơ dẫn Trình Tang đi xuống.
Trình Tang nhìn những người trên phố đông đúc, những cửa hàng được trưng bày sặc sỡ, không nhịn được mà phát ra tiếng cảm thán thật dài: "0a..."
Tô Tiểu Tiểu nở nụ cười: "Nương có nghĩ ra là muốn ăn, mua hay chơi cái gì không?"
Trình Tang xoa tay: "Deu muốn ăn! Đều muốn mua! Đều muốn chơi!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Đã sắp đến giờ ăn trưa, sáng nay Trình Tang cũng ăn rất ít thêm đó là đánh Thánh Nữ cũng tốn rất nhiều sức lực, bụng cũng đã đói đến kêu lên.
"Nương muốn ăn cái gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi. "Ta muốn ăn cái này." Trình Tang chỉ vào một quán ăn ở đầu ngõ.
Ở đó bán bánh xốp, với nhân đậu đỏ, nhân hạt sen và nhân mứt táo, còn bên cạnh thì bán bánh ú, vị gì cũng có.
Ở Đại Chu chỉ có trước và sau đoan ngọ mới ăn bánh ú, bình thường cũng không có quán bán bánh ú.
"Ta cũng muốn ăn bánh ú." Mi Cơ nói.
Ba người đi qua rồi ngồi xuống.
Tô Tiểu Tiểu chọn một dĩa bánh xốp có ba vị và có cái bánh ú, Trình Tang thích ăn bánh ú ngọt, Mi Cơ thì thích ăn bánh ú nhân thịt.
Hương vị của bánh xốp rất ngon.
Vừa mềm lại dẻo, nhân hạt đậu và hạt sen bên trong rất mịn, hơi nóng, ngọt nhẹ nhưng không ngán.
Trình Tang chưa ăn no, bà ấy tự chọn theo khẩu vị của mình.
Bà ấy chỉ từng cái: "Ta muốn cái này, cái này, cái này!
Mi Cơ thấy bà ấy vui mừng như một đứa trẻ nhịn không được mà thở dài một hơi: "Ngày tháng như vậy không biết còn được mấy ngày."
Tô Tiểu Tiểu hiểu rõ nàng ta có ý gì, nhưng hiếm khi nàng trốn tránh vấn đề.
Nàng để bánh ú đã lột vỏ vào chén của Trình Tang: "Nếu cháu gái ruột của bà ấy còn sống thì tốt biết bao."
Sau khi ăn uống no say xong ba người rời đi.
Ở một bàn khác có một nữ tử đưa lưng về phía ba người họ đang chậm rãi đứng lên.
Nàng ta không phải là ai khác chính là Lư trưởng sử tâm phúc bên cạnh Thánh Nữ.
Lư trưởng sử không ngờ bản thân chỉ đi ăn bánh xốp một chút mà lại đụng phải bí mật động trời.
Nàng ta không nói hai lời liền đi đến Trình gia.
"Ngươi chắc chắn mình nghe không sai?"
Thánh Nữ ngồi phía sau màn hỏi nàng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận