Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2917: Cuộc Chiến Cuối Cùng 21

Chương 2917: Cuộc Chiến Cuối Cùng 21Chương 2917: Cuộc Chiến Cuối Cùng 21
Hắn ta chật vật ngã xuống đất, không thể tin được bản thân lén lút tu luyện nhiều năm, thật vất vả mới luyện đến tầng thứ chín, lại bại bởi La Sát đã mất hết võ công.
“Ách a...”
Hắn ta không phục!
Hắn ta không chấp nhận!
Hắn lại công kích Tô Huyên một lần nữa.
Tô Huyên nhẹ nhàng chế trụ nắm tay hắn ta.
Ba con rối cao thủ nhân cơ hội lặn xuống bên cạnh Tô Huyên, muốn mở ra trận pháp đánh lén Tô Huyên.
Ngay cả một ánh mắt Tô Huyên cũng không thèm liếc nhìn bọn chúng, tay không vung lên.
La sát kiếm bay ra, mở ra điện Diêm Vương.
Phá trận!
A....
A....
Cùng với vài tiếng kêu thê lương thảm thiết, ba con rối cao thủ bị đánh bay ngã vào trong biển.
Bùm.
Một con.
Bùm bùm.
Hai con ba con.
Tô Tiểu Tiểu lấy tay áo công chúa Huệ An cản nước biển bay về phía mặt mình.
Công chúa Huệ An: ”...
Vệ Đình và tâm phúc của Hạ Hầu Nghi dẫm lên tấm ván gỗ còn sót lại trên mặt biển giao thủ.
Thanh Nhi nói: "Người kia có võ công cao nhất trong bốn người chúng ta, gọi là Hình Thiên, còn lợi hại hơn cả Độc Long và Thương Lang cộng lại, tướng công ngươi gặp phải hắn ta sợ là lành ít dữ nhiều..." Lời còn chưa nói xong, Vệ Đình đã đá văng hắn ta, đập vào thuyền lớn của Hạ Hầu Nghị, xương sườn đụng vào giáp sắt dập nát.
Hắn ta ngã xuống thật mạnh.
Vệ Đình tiến lên trước, thúc đầu gối, đánh mạnh vào cằm hắn ta.
Hắn ta ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, ngã về phía sau, té lăn quay trên mạn thuyên bên cạnh Hạ Hầu Nghi.
Đôi mắt Thanh Nhi trợn tròn: "Không... Không thể nào... Tướng công ngươi hắn... Ta đã đến đại hội luận võ... Ta nấp ở trong đám người đã từng thấy hắn ra chiêu..."
Tô Tiểu Tiểu cũng cảm thấy Vệ Đình lợi hại không ít, trên người mơ hồ có một cổ nội lực của Cầu lão.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: "Xem ra đã xảy ra không ít chuyện."
Vệ Đình đánh bại Hình Thiên, cũng không ham chiến, vô cùng lý trí quay vê thuyền nhỏ.
Nhưng đương nhiên những hải tặc và thị vệ kia sẽ không bỏ qua cho hắn.
Có điều bọn họ tới một người, Vệ Đình giết một người, tới hai người, Vệ Đình giết một đôi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn bóng lưng to lớn của hắn, đột nhiên trong lòng nảy lên một cảm xúc không tên.
Không biết có phải Vệ Đình chú ý tới ánh nhìn của nàng hay không, vân đạm phong khinh nói: "Toái Bắc Quan đã đến chậm."
Lần này sẽ không.
Lần này nhất định phải che chắn cho nàng, vì nàng loại trừ tất cả gió tanh mưa máu, vì nàng dẹp yên toàn bộ gian nan hiểm trở.
Ngực Tô Tiểu Tiểu phập phồng.
Thanh Nhi chua xót nói: “Ai nha, thật hâm mộ nha.”
Tô Tiểu Tiểu hất đầu nhỏ: "Hừ, hâm mộ cũng là của taI"
Nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên Tô Tiểu Tiểu quái gở nhíu mày: "Nhưng mà... Mấy người Vệ Đình không phải đến Sát Thủ Minh sao? Làm sao gặp được Tô Huyên? Còn có Bách Lý Thần là chuyện gì xảy ra? Phụ thân đâu? Ông có theo đến hay không?"
Cách đó trăm dặm, một con thuyên nhỏ lẻ loi đứng trên mặt biển xanh bao la.
Trước mặt Vệ Tư đặt một bộ mái chèo.
Nhưng trên thuyền không phải là chỉ có một mình ông ấy.
Đối diện ông ấy, Giang Quan Triều mặc một bộ y phục đen đang ngồi. Vệ Tư khoanh tay trước ngực: "A, không phải là không tới sao?”
Mặt Giang Quan Triều không cảm xúc: "Ta tới tìm đồ đệ của ta."
Vệ Tư: "Bách Lý Thần là gia thần của Vệ gia chúng ta!"
Giang Quan Triều lạnh lùng nhìn ông ấy: "Nếu ngươi muốn khiến cho ta chú ý, ngươi đã thành công."
Vệ Tư: Ọe...
Giang Quan Triều liếc nhìn mái chèo: "Chèo đi."
Vệ Tư ha ha nói: 'Sao ngươi không chèo?”
Giang Quan Triều híp mắt nhìn ông ấy: "Không phải là ngươi không biết chèo thuyền chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận