Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 866: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 2

Chương 866: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 2Chương 866: Tiểu Tiểu Bao Cho Khuyết Điểm 2
Làm việc nửa ngày trời, nhưng sao nô tài lại cảm thấy người không phải đang lo lắng cho con trai mình, mà là đang lo lắng cho tiểu nha đầu đó nhỉ?
Tâm tình của các thái y đang lẫn lộn.
Một mặt, là khi cứu được bệ hạ, thì coi như là phúc khí cho toàn bộ hoàng triều, theo lý thì nên vì chuyện này mà cảm thấy vui mừng.
Mặt khác, điều này lại chứng tỏ y thuật của tiểu nha đầu đó thật sự cao minh.
Lần đầu là mèo mù gặp chuột chết, nhưng hai lần lẽ nào cũng vậy?
"Chẳng lẽ... là Phúc công công đã nhìn lầm rồi? Bệ hạ không có mất đi mạch đập..."
Lý thái y cảm thấy bối rối nên vội hỏi.
Nam nhân đối với nữ nhân căn bản là đã có thành kiến, huống chi những người đứng ở đây đều có y thuật tuyệt đỉnh, hơn nữa thái y bọn họ mà lại bị so sánh với một tiểu y nữ đến từ thôn quê à.
Nếu thực sự không còn mạch đập, thì bọn họ đều không thể chữa khỏi, chứ đừng nói gì đến nàng?
Phúc công công không vui rồi: "Mấy vị đại nhân có thể nghi ngờ ta không phải nam nhân... ta thực sự không phải... nhưng mạch đập thì ta vẫn có thể tìm ra được, mạch đập của bệ hạ xác thực là đã biết mất rồi! Là Tô đại phu đã khiến cho bệ hạ cải tử hoàn sinhI"
Các vị thái y đều nín thinh.
Bọn họ cùng với Tô Tiểu Tiểu không hề có thù oán, sở dĩ bọn họ liên tục hoài nghi nói trắng ra là vì thành kiến thế tục, chứ không đơn giản chỉ nhằm vào Tô Tiểu Tiểu là một y nữ.
Người thực sự không hài lòng chính là Tiêu Độc Nghiệp.
Lúc nãy hắn ta vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nhưng vẫn chưa kịp lấy lại tôn nghiêm, thì phụ hoàng của hắn ta lại được nha đầu này cứu sống rồi!
Nếu hắn ta lại động thủ thì sẽ cực kì vô lý!
Lần cuối cùng hắn ta phải kiêm chế nỗi uất ức như vậy là khi gặp phải Vệ Đình!
Khả năng khiến người khác tức chết của nha đầu này... cũng ngang ngửa với Vệ Đình!
"Ngươi không sao chứ?" Tĩnh Ninh công chúa hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta không sao, hắn ta có động vào người không?"
Tiêu Độc Nghiệp khẽ cau mày, đây là loại giọng điệu hung hăng càn quấy gì vậy? Vậy nếu động đến thì lại thế nào? Chẳng lẽ ngươi lại chặt đứt cánh tay của ta hay sao?
Tô Tiểu Tiểu quả thực có nghĩ đến điều đó.
Chỉ là, Tiêu Độc Nghiệp vẫn chưa động đến Tĩnh Ninh công chúa mà thôi. Tô Tiểu Tiểu lấy thanh kiếm dài từ tay công chúa Tĩnh Ninh lại, tiếp theo nàng múa kiếm một cách dễ dàng, cuối cùng nhanh nhẹn dứt khoát nhét nó trở về với bao kiếm!
Mọi người: Không ổn rồi, lại tuấn tú nữa...
Tiêu Độc Nghiệp lạnh lùng nắm chặt lấy nắm tay: Ta cướp đều cướp không được, nếu ngươi muốn muội ấy thì ta sẽ cho... rốt cuộc ai mới là huynh muội của muội đây hả?
Nhàn phi nắm tay Cảnh Tuyên Đế, cười nói: "Bệ hạ, là Tô đại phu đã cứu ngài!"
Nhất định phải tạo thật nhiều thiện cảm với nàng dâu tương lai thôi!
Cảnh Tuyên De không còn chút sức lực nên đã rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.
Sắc mặt của Nhàn phi liền thay đổi: "Tô đại phu! Be hạ, ngài ấy—"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Độc Nghiệp, nắm lấy cổ tay của Công chúa Tĩnh Ninh mà rời đi.
Công chúa Tĩnh Ninh nhìn bàn tay mum mim trên cổ tay mình thì thầm nghĩ, ngươi thật hư hỏng... Ngay cả bổn công chúa mà cũng dám lôi lôi kéo kéo...
Nhưng nàng ấy lại không vung ra, hơn nữa còn ngoan ngoãn để nàng nắm lấy cổ tay mình.
Hai người đến bên chiếc giường.
Tô Tiểu Tiểu buông tay Công chúa Tĩnh Ninh ra, sau đó nàng mở mí mắt của Cảnh Tuyên Đế, và nhìn vào con ngươi của ông ta, tiếp theo đặt ba ngón tay lên mạch của Cảnh Tuyên Đế để kiểm tra mạch đập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận