Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 264: Thanh Cong 2

Chuong 264: Thanh Cong 2Chuong 264: Thanh Cong 2
Sau khi hạ nhân của Thích gia mang điểm tâm đi, mấy người Tô Tiểu Tiểu cũng không vội rời khỏi đấy.
Hà chưởng quầy cũng ở lại.
Hắn ta lạnh lùng trừng mắt mình ba người, khinh thường nói: "Họ Tôn kia, ngươi vậy mà lại sa sút đến mức nhập bọn với hai tên quê mùa sao? Cẩm Ký tốt xấu gì cũng nuôi ngươi hơn hai mươi năm, ngươi lại báo đáp Cẩm Ký như thế! Ngươi có thấy có lỗi với Cẩm Ký không!"
Con mẹ nói! Rốt cuộc là ai có lỗi với ail
Hà chưởng quầy nói tiếp: "Còn có, đừng tưởng rằng làm như vậy có thể cướp mối làm ăn của Cẩm Ký! Cùng một công thức, Cẩm Ký dùng loại bột mì tốt nhất, mời đầu bếp lợi hại nhất! Nếu như hương vị của Cẩm Ký còn không thể khiến cho Thích lão phu nhân hài lòng, các ngươi càng đừng si tâm vọng tưởng!"
Vừa dứt lời, Trương quản sự vội chạy bước nhỏ tới đây.
Nhìn vẻ mặt của hắn ta tựa hồ có chút gì đó không thích hợp.
Hà chưởng quây vui sướng khi người gặp họa nở nụ cười: "Xem ta vừa nói gì nào? Các ngươi căn bản không có đất diễn—"
Trương quản sự đi đến trước mặt ba người Tô Tiểu Tiểu rồi nói: "Lão phu nhân nhà chúng ta cho mời."
Hắn ta nói là mời.
Hà chưởng quầy toàn thân chấn động: "Ngươi nói cái gì?"
Trương quản sự không để ý đến hắn ta, khách khí nói với ba người Tô Tiểu Tiểu: "Mời đi theo ta.
Ba người đi theo Trương quản sự đến viện của Thích lão phu nhân.
Hà chưởng quầy không dám tin, mặt dày đi theo thăm dò đến cùng.
Thích lão phu nhân năm nay bảy mươi tuổi, tuổi này ở cổ đại đã được xem là thọ rồi, thân thể của bà ta cũng xem như cường tráng, ngày thường không quá đam mê chuyện ăn mặc, lần trước chỉ vừa nếm thử điểm tâm do Tôn chưởng quây gửi tặng, bà ta đã nhớ thương hương vị ấy không thôi.
Thích viên ngoại là một người con hiếu thảo, lúc đấy liên lập tức chốt đơn thương vụ này.
Bao nhiêu tiền ông ta không quan tâm, cái mà ông ta muốn là sự vui vẻ của Thích lão phu nhân.
Thích lão phu nhân ngồi trên ghế quan, vẻ mặt lộ ra một tia uy nghiêm của lão thái thái trong đại trạch.
Bà ta nhìn về phía ba người rồi hỏi: "Điểm tâm là do ai làm?" Tô Tiểu Tiểu nói: "Là ta."
Hà chưởng quầy liếc mắt nhìn lên bàn một cái, đã không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa gần chết!
Chỉ thấy trong một chiếc hộp phía bên trái đang chứa đầy từng quả từng quả đào nõn nà căng mọng, những quả đào trong trắng có phớt hồng, phía dưới là lá đào màu xanh nhạt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta ngửi thấy hương đào phảng phất đâu đây.
Chiếc hộp ở phía bên phải là từng bông từng bông cúc bạn thọ màu vàng chanh, từng cánh hoa rõ ràng, nhị hoa điểm xuyết những đốm màu nắng ở giữa.
Trông sống động như thật.
Nếu không phải được đựng trong hộp đồ ăn, sợ là ai cũng tưởng đây là đào thật và cúc vạn thọ thật.
Khó trách Hà chưởng quầy có phản ứng lớn như vậy, ngay cả người quanh năm ăn điểm tâm của phủ thành như Thích lão phu nhân cũng kinh ngạc một phen.
Bà ta chưa từng thấy ai làm được món điểm tâm độc đáo đến thế, bà ta còn chưa nếm thử đã bảo Trương quản sự mời người đến đây trước.
Bà ta hỏi: "Nha đầu, ngươi nói cho ta hay, những thứ này là gì thế?"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười đáp: "Bánh đào trường thọ trứng muối, bánh hạt dẻ vị sữa, bánh phúc thọ.'
Hà chưởng quầy ngước dài cổ, nhìn về phía hộp đồ ăn thứ ba đang bị che mất.
Bên trong đang đựng bánh phúc thọ.
Bánh phúc thọ nhìn qua có vẻ giống với bánh bình thường, thế nhưng nếu nhìn một cách cẩn thận sẽ phát hiện có điểm bất ngờ.
Nhân bánh phúc thọ giống với bánh lão bà, thế nhưng điểm không giống là vỏ bánh, vỏ bánh có vẻ giống với bánh trung thu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận