Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 323: Bao Bao 2

Chuong 323: Bao Bao 2Chuong 323: Bao Bao 2
"Nàng... Nàng ấy là đại phu! Lỡ như hạ độc Tiểu hầu gia thì sao!"
Cuối cùng Ô Mộc cũng tìm được một phỏng đoán hợp lý, trong nháy mắt cảm thấy bản thân thông minh tuyệt đỉnh!
Thanh Huyền muốn nói gì đó thì Cảnh Dịch tới.
"Tiểu hầu gia!" Thanh Huyền tiến lên, liếc nhìn cánh tay hắn ta, muốn hỏi thương thế như thế nào.
Cảnh Dịch mở miệng: "Tay áo, nàng ấy khâu lại."
Thanh Huyền: Ai quan tâm tay áo ngài đâu?
"Vết thương của ngài không sao chứ?" Thanh Huyền hỏi.
"Ừm, không sao." Cảnh Dịch nói.
Thanh Huyền nghi ngờ nhìn hắn ta một cái, miệng thì nói không sao nhưng sắc mặt lại rất... Rất giống như bị người ta đâm một nhát vậy...
Rất nhanh, Bạch Trạch và Hồng Loan nhớn nhác trở lại.
"Để hắn ta thoát mất rồi!" Hồng Loan không vui nói.
Bạch Trạch nói: "Đề phòng hắn ta quay lại gây bất lợi cho tiểu Hầu gia, chúng ta đi trước đi. Hồng Loan, lát nữa ngươi chiếu cố Tiểu hầu gia, ta lại đuổi theo hắn."
"Không cần." Cảnh Dịch nói: "Ngươi không đuổi kịp đâu."
Bạch Trạch nhướng mày.
Hắn ta là người có khinh công tốt nhất trong bốn người...
Cảnh Dịch nói: "Người kia là Úy Trì Tu."
Bạch Trạch không lên tiếng.
Thanh Huyền nghi ngờ nói: "Úy Trì Tu sao lại đến Thanh Châu chứ? Không phải hắn ta ở kinh thành sao?"
Úy Trì Tu không phải người Đại Chu mà là người Tiên Bi, hắn ta không phục vụ cho riêng ai cả, là nỗi ám ảnh của các sát thủ, ai ra giá cao thì hắn ta sẽ bán mạng cho người đó.
Mấy năm trước, có người tốn nhiều tiền mua đầu Vệ lão tướng quân, Úy Trì Tu đã tiếp nhận nhiệm vụ này.
Nhưng cuối cùng không biết sao, hắn ta lại bị nam tử của Vệ gia thu phục, thành ám vệ của Vệ gia.
Ô Mộc bỗng nhiên mở miệng: "Tiểu hầu gia, thuộc hạ có chuyện... Vẫn luôn chưa nói."
Cảnh Dịch bảo: "Nói đi." Ô Mộc nói: "Thuộc hạ từng thấy một người ở trấn Hạnh Hoa, thân hình giống vị kia đến mười phần. Thuộc hạ cho rằng mình nhìn nhầm."
Ánh mắt Cảnh Dịch đầy lạnh lẽo: "Ngươi nói là... Con út của Vệ gia sao?"
Bốn người kia: Tiểu hầu gia, người còn nhỏ hơn người ta đó, người có chấp niệm gì với con út Vệ gia đó vậy?
Ô Mộc cũng không phủ nhận, nhớ lại nói: 'Lúc đó... Hắn ta ở chung với một cô nương trong thôn, cử chỉ rất thân mật."
Nói đến đây, Ô Mộc dừng chút, can đảm nhìn tiểu hầu gia nhà mình.
"Thôn cô đó... Là Tô cô nương"...
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Tô Tiểu Tiểu ăn một bữa phong phú trong phủ thành rồi lên xe ngựa về trấn Hạnh Hoa.
Tuy việc buôn bán với Vương gia bị hỏng nhưng lấy được năm trăm lượng từ chỗ Lý Phủ Đài cũng xem như phát tài rồi.
Ngoài ra còn làm quen được với sư Tuệ Giác nữa. ... Sư thái bảo lần sau đến thì thăm bà ấy, coi như là làm quen rồi nhỉ?
Thấy thái độ của Lý Phủ Đài đối với sư thái như kia, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy mình ôm được đùi lớn rồi.
Bên kia, đoàn người Cảnh Dịch cũng về thư viện Ngô Đồng.
Mấy nay trời quang mây tạnh, dưới mái hiện toàn là nước tuyết tan.
Hạng công tử khoác áo lông cáo, vẽ tranh bên cửa sổ.
"Biểu ca." Cảnh Dịch phong trần đi vào.
Ánh mắt của bọn nha hoàn bỗng trở nên bận rộn.
Hạng công tử là nam tử tuấn mỹ xuất trân, còn Cảnh công tử là thiếu niên ngọc thụ lâm phong.
Ai cũng ưa nhìn cải
Hạng công tử nhìn hắn ta một cái, động tác vẽ tranh dừng lại: "Đệ bị thương sao?"
Cảnh Dịch kinh ngạc: "Sao biểu ca biết?"
Rõ ràng hắn ta mặc y phục bình thường che lại rồi mà.
Hạng công tử bỏ bút lông xuống: "Trên người đệ có mùi thuốc, sao lại bị thương?"
Cảnh Dịch nói: "Gặp thích khách."
Bạn cần đăng nhập để bình luận