Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 551: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3

Chương 551: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3Chương 551: Tiểu Tiểu Ngược Tra 3
Tô Mạch nói: "Nếu muội không phản đối, chuyện này giao cho ta."
Tô Mạch đã nhìn ra, dù Tô Thừa làm cha, nhưng người làm chủ thật sự trong nhà là nha đầu Tiểu Béo này.
Tô Tiểu Tiểu đồng ý: "Được."
Giải quyết xong một chuyện lớn, tâm trạng Tô Tiểu Tiểu không tệ.
Hôm nay hai người đến phủ Hộ Quốc Công thăm Tần Thương Lan, là kiểu quang minh chính đại đến.
Hai nhà có mối quan hệ thông gia, Tô Mạch đã đến phủ vô số lần rồi, thị vệ canh cửa không ngăn cản xe ngựa của hắn ta.
Xe ngựa đánh thẳng một mạch, dừng ở gần Thùy Hoa Môn.
Hai người xuống xe ngựa, đi thẳng đến viện của Tần Thương Lan.
Hạ nhân trong phủ quen biết Tô Mạch, dù đám hạ nhân cảm thấy tò mò vì sao hắn ta dẫn theo một nha đầu tròn trịa, nhưng cũng không dám cả gan vặn hỏi.
Bên kia, Tân Triệt cả đêm không ngủ.
Trời vừa sáng hắn ta liền mang vẻ mặt hốc hác đi đến viện của Tần Thương Lan.
Tần Thương Lan đã dậy rồi, đang được gã sai vặt hầu hạ mặc triều phục.
Nguyên lão hai triêu giống như ông ấy, lại lớn tuổi, lúc không xuất chinh thì chỉ ở triểu đình làm quan nhà tản, ngày bình thường không cần lên triều.
Tần Triệt vào phòng, nhìn thấy ông ấy mặc triều phục, sắc mặt khẽ biến đổi.
Hắn ta chắp tay hành lễ: "Phụ thân."
Gã sai vặt cột chặt đai lưng cho Tần Thương Lan, mang mũ ô sa đưa đến tay của Tần Thương Lan.
Tần Thương Lan mang mũ ô sa, khoát tay với gã sai vặt một cái.
Gã sai vặt hiểu ý, cung kính lui ra ngoài.
"Ngươi đến đây làm gì?" Tân Thương Lan thờ ơ hỏi.
Tần Triệt lộ ra vẻ áy náy nói: "Con là đến thỉnh tội."
Tần Thương Lan lạnh lùng hừ một tiếng.
Tần Triệt vén vạt áo quỳ xuống trước mặt Tân Thương Lan: "Phụ thân, thực ra năm đó con là bất đắc dĩ. Người cho rằng con là cưỡng từ đoạt lý cũng không sao, là ăn nói lung tung cũng được, nhưng lời con nói tiếp theo đây, tuyệt đối không có một câu giả dối!"
"Người chết là lớn nhất, con vốn không nên chỉ trích tổ mẫu, nhưng quả thực năm đó tổ mẫu đã đưa nương con đến điền trang. Nương con vốn tưởng rằng sinh ra con rồi, tổ mẫu sẽ nhìn thân phận của con, đón nương trở về. Ai ngờ được, ngay cả đứa cháu ruột này tổ mẫu cũng không cần."
"Đám hạ nhân quen thói nịnh cao đạp thấp, phụ thân không thể nào tưởng tượng được bọn con đã sống những ngày như thế nào đâu. Sau khi chạy trốn khỏi điền trang, nương dẫn con còn nhỏ bôn ba khắp nơi, vừa đói vừa rét, lúc đệ đệ mất tích dù sao cũng đã sáu tuổi rồi, con còn chưa được ba tuổi... con ở trong bụng nương nuôi dưỡng không tốt, sau khi sinh ra người yếu nhiều bệnh, không nhớ rõ bao nhiêu lân, suýt chút nữa con bệnh chất..."
Đôi mắt Tần Thương Lan lạnh như băng, cũng không vì lời nói của hắn ta mà lộ ra chút xúc động.
Tần Triệt khổ sở nói: "Con nói ra những lời này không phải vì đòi hỏi sự tha thứ của phụ thân...
Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Vậy thì ngươi vì cái gì? Bất kể mẫu tử các ngươi đã chịu bất công như thế nào, đều không liên quan gì đến Hoa Âm và Thừa Nhị, các ngươi vì để trở về Tần gia, không ngại giết Hoa Âm và Thừa Nhi ư?I"
"Phụ thân!" Tần Triệt đầy khiếp sợ: "Người cho rằng năm đó sự cố của đích mẫu và đệ đệ là do bọn con làm sao?”
"Chẳng lẽ không phải?" Tần Thương Lan hỏi ngược lại.
Tần Triệt đầy bi thương: "Phụ thân, con chỉ lớn hơn đệ đệ một tuổi, lúc đệ ấy xảy ra chuyện sáu tuổi, con bảy tuổi, lúc đó bọn con chạy trốn từ trong điền trang ra ngoài không tới hai năm, tự lo chưa xong, nào có bản lĩnh đưa tay ra tới Thanh Châu xa ngàn dặm chứ?”
Tần Thương Lan mỉa mai nói: "Ngươi còn biết là Thanh Châu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận