Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 485: Ky Uc 2

Chuong 485: Ky Uc 2Chuong 485: Ky Uc 2
Tô Mạch nói như có điều đang suy nghĩ: "Con còn tưởng rằng ngài ta trực tiếp đến gặp Hộ Quốc Công."
Tô Uyên thờ ơ cười một tiếng: "Sao có thể? Thân phận Hộ Quốc Công cao quý, nếu để cho người không rõ thân phận ồn ào tới trước mặt ngài ấy, những người đó cũng không cần ở lại phủ làm sai dịch rồi."
Tô Mạch gật đầu: "Điều này cũng đúng."
Tô Uyên nói tiếp: "Lão quản sự đó từng chăm sóc Tiểu Công gia, đã mười năm trôi qua, dáng dấp con người khó tránh khỏi có chút thay đổi, nhưng trước kia giữa lông mày người đó thấp thoáng có mấy đường nét giống ngày xưa, lại cộng thêm miếng ngọc bội đó, lão quản sự liền dẫn người đến trước mặt Hộ Quốc Công."
Tô Mạch cau mày: "Sau đó phụ tử đã nhận nhau đúng không? Hôm nay con nghe tổ phụ nói, chẳng phải còn có một vết bớt sao?"
"Đứa trẻ đó cũng có..." Tô Uyên nói tới đây, thoáng dừng một chút: "Cũng đã nhỏ máu nhận thân rồi."
Tô Mạch nói: "Nhỏ máu nhận thân... cũng không chính xác."
Tô Uyên nghi hoặc ồ một tiếng: "Con nghe ai nói đấy?"
Tô Mạch liền nói: "Phù lang trung, ngài ấy nói nếu thêm một ít thứ vào nước, không phải huyết thống cũng có thể hòa hợp."
Lần đầu tiên Tô Uyên nghe nói cái này, nhưng lấy y thuật của Phù lang trung, có lẽ sẽ không có giả.
Tô Mạch: “Phụ thân."
Tô Uyên: "Ta hiểu con muốn nói gì, sự việc trọng đại, ta đã kế thừa tước vị của phủ Quốc Công, nếu thật sự làm cho Thánh thượng không vui, Thánh thượng trách tội xuống, có lẽ cả hai nhà đều sẽ bị liên lụy."
Tô Mạch muốn nói hắn ta không phải có ý này.
Coi như tính tình hắn ta lạnh lùng, cũng không đến nỗi để tu hú chiếm tổ chim khách mà không di bình định.
Hốc mắt Tô Uyên ửng đỏ nói: 'Mạch Nhi, con có biết lúc ta nhìn thấy Tô Thừa ngồi trong viện đan giỏ trúc trong lòng ta có cảm nhận gì không? Nếu không phải sự cố năm đó, người sống trong cẩm y ngọc thực hiện giờ là đệ ấy... đường đường là Tiểu Công gia của phủ Quốc Công, lưu lạc dân gian, chăn trâu nghé cho người ta, ăn cơm trăm họ mà lớn...'
Tô Uyên nhắm mắt nói: "Ta còn khó chịu như vậy... tổ phụ con e là... lòng đau như cắt...
Chẳng qua lão hầu gia không biểu hiện rõ lên mặt, nhưng nếu không phải vô cùng khó chịu, sao ông ấy vừa hồi phủ liên tự nhốt mình trong phòng?
Tô Mạch hỏi: "Phụ thân, phía bên tổ phụ có dự tính gì không?"
Tô Uyên tram ngâm một lát, thở dài nói: "Với tính tình của tổ phụ con, hiển nhiên đang tính trực tiếp nói cho lão Hộ Quốc Công biết."
Tô Mạch quan sát sắc mặt của Tô Uyên: "Trong lòng phụ thân dường như cách nhìn khác."
Tô Uyên không phủ nhận: "Trái lại cũng không được tính là cách nhìn khác, ta chỉ là cảm thấy chúng ta đã từng làm ra một chuyện rắc rối, không thể gây ra lần thứ hai. Nếu như... ta nói nếu như...'
Tô Mạch thay cha nói ra lời khó nói: "Nếu như sự cố năm đó có liên quan đến phủ Hộ Quốc Công, vậy thì mấy người biểu thúc sẽ nguy hiểm”
Tô Uyên nói: “Chính là như vậy.'
Tô Mạch nghiêm mặt nói: "Phụ thân, nếu thúc phụ đã tới kinh thành, vậy thì chuyện này sớm muộn cũng phải đưa ra ngoài, nên sớm thì không nên chậm trễ, chậm trễ sẽ phát sinh biến cố.
Tô Uyên nhìn vê phía con mình: "Cho nên con tán thành cách làm của phụ thân con đúng không?”
Tô Mạch gật đầu: "Con tán thành. Nhưng mà, nỗi lo ngại của phụ thân cũng không có đạo lý. Bằng không thế này đi, mấy ngày gần đây tổ phụ không ra ngoài, con sẽ nắm bắt thời gian tra rõ chân tướng, nếu thật sự tra ra cái gì đó, báo lại cho phụ thân biết để thay đổi kế hoạch cũng không muộn.”
Tô Uyên cân nhắc một lát: "Cũng được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận