Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 835: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 1

Chương 835: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 1Chương 835: Đập Tân Yên Nhiên Một Trận Toi Bời 1
Xa phu ngã xuống đất kia có lẽ là không ngờ mình xui xẻo đến thế, đứng lên bỏ chạy!
"Muốn chạy?"
Tô Tiểu Tiểu một cước đạp xuống, đạp đối phương phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Đối phương hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu!
Gã hoảng sợ cầu xin tha thứ: "Cô nương tha mạng! Cô nương tha mạng..."
"Ban ngày ban mặt, ngươi phóng ngựa chạy như điên giữa phố là thế nào? Muốn mưu tài hại mệnh ai?" Tô Tiểu Tiểu nói xong, nhận ra điều gì, nàng nhướng mày: "Khoan đã, ngươi làm sao biết ta là cô nương?"
Vừa rồi nàng rõ ràng là đánh lén gã từ sau lưng, trừ phi gã mọc mắt sau đầu, nếu không không thể biết được mình là nam hay nữ.
"Ta... Nam tử nghẹn họng, ấp úng nói không nên lời.
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng hỏi: "Ngươi nhắm vào ta, đúng không?"
Mắt nam tử chợt lóe lên: "Không... không có cô nương... tiểu nhân... tiểu nhân chỉ là vô tình... tiểu nhân đột nhiên không giữ được ngựa... kính xin cô nương giơ cao đánh khẽ... giơ cao đánh... a...'
Tô Tiểu Tiểu đè mạnh lực đạo trên chân, gần như giẫm gãy xương sườn của gã.
"Nếu không nói thật, ta sẽ đạp ngươi thành cám."
Nam tử cắn răng: "Ta chỉ bất cẩn... nhưng cô nương lại muốn lấy tính mạng của ta... Dưới chân thiên tử có vương pháp không!"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng cười: "Nói vương pháp với ta? Ngươi cũng không đi nghe ngóng hỏi thăm xem ta là ai?"
Nói được một nửa, trong đầu Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên xẹt qua một ý tưởng, trên môi nở nụ cười kỳ lạ.
"Nữ tì của tân trắc phi của Đại hoàng tử! Cô gia nhà ta chính là vương pháp!"
Nam tử giật mình nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu vỗ lên đầu hắn: "Ngươi nhìn cái gì!"
Nam tử: Nhìn ngươi trợn mắt nói dối!
Nam tử toan muốn mở miệng, Tô Tiểu Tiểu lại cho một bạt tai, vỗ đến độ hai mắt gã bốc sao vàng.
Dân chúng xì xào bàn tán.
"Thì ra là người trong phủ Đại hoàng tử, thật quá đáng!" "Đúng vậy, kiêu căng như thế, coi mạng người như cỏ rác, thật sự kém xa nhị hoàng tử và tam hoàng tử!"
"Không ngờ đại hoàng tử là người như vậy..."
"Có phải là giả mạo không?"
Vệ Đình giả bộ đi tới hỏi Tô Tiểu Tiểu: "Khiến cô nương sợ hãi, đại điện hạ lệnh ta đưa cô nương hồi phủ, cô nương không sao chứ?"
Dân chúng vây xem nhìn Vệ Đình chằm chằm.
"À, là thị vệ phủ Đại Hoàng Tử..."
"Thân thủ vừa rồi các ngươi có thấy không? Ngoại trừ thị vệ hoàng tộc, ai lợi hại được như vậy?
"Đúng đúng...'
Tô Tiểu Tiểu vênh váo tự đắc nói: "Gã làm bẩn hết kẹo hồ lô ta mua cho tiểu thư nhà ta rồi, nếu không dạy dỗ lại gã thì sau này tiểu thư nhà ta vào phủ, sợ là sẽ bị người bắt nạt!"
"Vâng!"
Vệ Đình kéo người vào ngõ nhỏ gần đó.
Có dân chúng định theo tới vây xem, Tô Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực, thờ ơ nói: "Sao thế?"
Mọi người sợ tới mức nhanh chóng giải tán.
Trong hẻm chỉ còn ba người.
Tô Tiểu Tiểu một cước đạp lên ngực gã, uy vũ khí phách hỏi: "Nói! Ai sai ngươi làm?!"
Nam tử đau đớn nhìn Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hai tay ôm ngực: "Không nói đúng không?"
Mũi chân của nàng dần mạnh lên.
Nam tử nổi gân xanh: Ngươi mau bỏ chân ra... Ngươi giãm ta không thở nổi... ta còn nói thế nào nữa...
Nam tử dùng hết sức bình sinh, rít ra hai chữ.
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Là Tần? Tần cái gì? Tân Yên Nhiên sao?"
Họ Tần, lại có xích mích với mình, chỉ có một nhà Tần Giang, Tần Giang, Tan Vân bị thương nghiêm trọng, tạm thời không thể giở trò, như vậy cũng chỉ còn Tần Yên Nhiên.
Mắt Tô Tiểu Tiểu lạnh lẽo, nhét kẹo hồ lô vào tay Vệ Đình: "Chàng về nhà trước, ta tự giải quyết."
Bảo Phương Trai.
Tần Yên Nhiên đang cùng các nha hoàn chọn trang sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận