Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 419: Trông Thấy Ngọc Bội 3

Chương 419: Trông Thấy Ngọc Bội 3Chương 419: Trông Thấy Ngọc Bội 3
Tô Nhị Lang nhìn Tô lão gia tử một cái, hiểu ý nói: "Ngọc bội nhà ta quả nhiên là ở trong tay ngươi! Tô Ngọc Nương! Ngươi thật sự là ăn cây táo rào cây sung mài Dem vật gia truyền của lão Tô gia chúng ta ra làm lễ vật tặng cho kẻ khác! Ngươi cứ như vậy chạy tới lấy lòng Tiểu Tô gia! Ngươi làm chúng ta quá thất vọng rồi!"
Vẻn vẹn chỉ một lời đã chụp cả chậu phân lên, cực kỳ vô sỉ.
Tô Ngọc Nướng tức giận đến mức thiếu chút nữa đã cướp lấy đao trong tay Tô Thừa.
"Ngươi vừa mới nói miếng ngọc bội này là của nhà các ngươi?"
Người mở miệng là Tô Uyên.
Tô Nhị Lang bị hắn hỏi thì nghiêm mặt đáp: "Đúng vậy, vị lão gia này, tuy không biết ông từ đâu tới, muốn cùng Tiểu Tô gia nói chuyện hợp tác gì, ta cũng khuyên nhủ ông một câu, không nên làm ăn cùng loại người tâm thuật bất chánh này! Nếu không cuối cùng vốn gốc cũng mất, ngay cả hối hận cũng không kịp."
Tô Uyên gắt gao nhìn chăm chú vài miếng ngọc bội kia, phản ứng của ông ta trong mắt Tô Nhị Lang chính là khiếp sợ cùng thất vọng đối với Tiểu Tô gia.
Tô Nhị Lang thừa dịp nắm lấy thời cơ: "Sợ là ông không biết rõ, loại ngọc bội này ban đầu vốn là một đôi, ba mươi năm trước, Thanh Châu gặp thiên tai mất mùa, thái gia gia của ta vì không để tất cả mọi người phải chết đói, bán mất một miếng ngọc bội, đổi lấy lương thực cho người dân cả thôn."
Tô Ngọc Nương bùng nổ: "Con mẹ ngươi đồ chó mái Tô Nhị Lang ngươi hiểu về ngọc sao? Biết miếng ngọc bội này đáng giá bao nhiêu tiền sao? Lão tổ phụ Tô gia sinh ra là tướng quân hay là tể tướng? Có thể có bảo vật gia truyền như vậy?"
Tô Nhị Lang chỉ vào Tô Thừa nói: "Chúng ta không có, hắn thì có thể có sao?”
Tô Ngọc Nương nghẹn lời.
Tô Uyên mở miệng nói: "Có thể cho ta... nhìn một chút không?"
Tô Tiểu Tiểu đưa ngọc bội cho ông ta.
Bàn tay nhận lấy ngọc bội của Tô Uyên có chút run ray.
Tô Uyên nhìn về phía ba người tổ tôn, sắc mặt lạnh như băng: "Miếng ngọc các ngươi bán đi là từ đâu mà có?”
Tô Nhị Lang nói: "Đã nói là tổ truyên!"
Tô Uyên trâm giọng nói: "Nói bậy!"
Tô Nhị Lang đột nhiên bị khí thế Tô Uyên toả ra làm cho giật mình.
Hắn lấy lại bình tĩnh, hỏi quái đản: "Ông là ai? Tiểu Tô gia mời tới làm đồng loã đúng không? Nơi này không tới phiên ông nói chuyện! Mau đem ngọc bội trả lại cho chúng ta! Nếu không sẽ đưa ngươi đến gặp quan phủ!"
"To gan!" Trịnh Nghiễm đi vào,'Dám vô lễ với thế tử nhà ta, các ngươi chán sống rồi sao!"
Gương mặt Tô Xán đầy bối rối: "Cái gì mà thị tử?"
Trịnh Nghiễm nói: "Nghe cho kỹ, lão gia nhà ta là thế tử Trấn Bắc Hầu ở kinh thành - Tô Uyên!"
Thế tử đến từ kinh thành?
Sắc mặt Tô lão gia tử đã thay đổi.
Tô Uyên vuốt ve ngọc bội trong tay, không chớp mắt nhìn nhìn về phía Tô lão gia tử một lúc.
Giờ phút này, dáng vẻ ông ta không còn ôn hoà hiền hậu nữa, trên người ông ta toả ra khí thế và sự sắc sảo: "Ngươi chắc chắn năm đó nhà các ngươi đã bán đi một miếng ngọc bội khác?"
Tô lão gia từ ở trong thôn là người đức cao vọng trọng, nhưng ở trước mặt thế tử kinh thành, ông ta cũng chỉ là một kẻ lỗ mãng.
Mồ hôi lạnh toát ra không thể khống chế.
Ông ta không biết nên trả lời thế nào.
Tô Uyên ác liệt nói: "Trong lòng ngươi biết rõ ngọc bội không phải của nhà các ngươi, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, năm đó các ngươi có phải đã bán đi một miếng ngọc bội khác hay không?”
Trong tay trái Tô Tiểu Tiểu cầm một ngọc bội, bên tay phải là một ngọc bội mà lão Tô gia đã bán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận