Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2737: Báo Ứng Tới 1

Chương 2737: Báo Ứng Tới 1Chương 2737: Báo Ứng Tới 1
Tiểu Hổ đáng yêu nói: “Rìu nhỏ còn muốn chol”
Hạnh Nhi: “Được rồi.”
Sau đó Tiểu Hổ lại uống hết sữa của muội muội.
Khuôn mặt nhỏ của Vệ Tiểu Bảo nghiêm túc.
Tiểu Hổ lại đi tìm Hạnh Nhi.
Hạnh Nhi: "A? Sao hôm nay lại thế này? Ăn không đủ no?"
Bình thứ ba, Hạnh Nhi không để Tiểu Hổ cho ăn, chính nàng ấy cho ăn.
Vệ Tiểu Bảo bình tĩnh mà vươn chân.
Gót chân nhỏ đá bình sữa, đưa tới bên miệng Tiểu Hổ.
Ngươi ăn.
Tiểu Hổ há miệng, đánh ợ no.
Hạnh Nhi: ”...'
Nửa đêm, tất cả mọi người nghỉ ngơi.
Một chiếc xe ngựa ngừng ở cửa Bách Hoa Cung.
Sau khi Bách Hoa Cung tăng mạnh đề phòng, ngay cả cổng lớn cũng sẽ có đệ tử trắng đêm canh gác.
Một người đệ tử trong đó cảnh giác hỏi: "Người tới là người nào?”
"Người phủ thành chủ."
Cùng với một giọng nói thành thục thanh nhuận của nam tử, màn xe bị một bàn tay ngọc khớp xương rõ ràng xốc lên.
Tạ Cẩn Ngũ chậm rãi đi xuống.
Tên đệ tử kia không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Thì ra là nhị công tử, không biết đêm khuya đến thăm, là vì chuyện gì."
Tạ Cẩn Ngũ nói: "Cơ Uyển Như muốn gặp Vân cung chủ một lân cuối cùng."
Tạ Cẩn Ngũ đã thay đổi xưng hô với Cơ Uyển Như, bởi vậy có thể thấy được, Như phu nhân VÔ vọng xoay người.
Như vậy, bà ta muốn gặp cung chủ một lần cuối cùng làm cái gì?
"Bà ta chỉ nói gặp một mình ta? Hay là để ta dẫn người nào khác?"
Trong Mẫu Đơn Các, cung chủ bình tĩnh hỏi Tạ Cẩn Ngũ. Tạ Cẩn Ngũ nói: "Cái này, bà ta cũng chưa nói, Vân cung chủ tự quyết định."
Cung chủ trâm ngâm một lát: "Ta đã biết."
Cung chủ đi Phi Vân Cung, mười lăm phút sau, ôm tiểu đêm miêu ăn tay nào đó ra, ngồi trên xe ngựa Bách Hoa Cung.
Tạ Cẩn Ngũ đứng ở trước cửa sổ xe, nhìn tiểu gia hỏa trong lòng bà ấy, muốn nói lại thôi.
Cung chủ nói: "Sao vậy? Không cho mang hài tử?"
Tạ Cẩn Ngũ hắng giọng nói: "Không có, Vân cung chủ tiện là được."
Ngày xưa Phỉ Thúy Các kim bích huy hoàng, ở trong bóng đêm như một lồng giam âm trầm lạnh băng.
Cung chủ đứng ở cửa, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa trong lòng.
Vệ Tiểu Bảo đang ăn tay.
Phát hiện cung chủ đang nhìn mình, cô bé lấy ngón tay ra, lộ ra một mỉm cười đáng yêu.
Cung chủ cũng cười.
Cười xong, bà ấy sờ gương mặt cứng đờ của chính mình.
Mới vừa rồi... Là cười sao?
Vệ Tiểu Bảo: "Ô oa -"
Cung chủ nhẹ nhàng chọc khuôn mặt mềm mại của tiểu gia hỏa, nhũn nhun, mềm mại.
"Chỉ cần ra ngoài, là ngươi vui vẻ có phải hay không?"
Vệ Tiểu Bảo: "Ô oal"
Tạ Cẩn Ngũ nhìn Vân cung chủ ôn nhu như thế, trong ánh mắt có kinh ngạc chợt lóe qua.
Hắn ta không thúc giục đối phương.
Nhưng cung chủ cũng không ở ngoài cửa lâu lắm, dùng khăn lau nước miếng cho Vệ Tiểu Bảo, ôm Vệ Tiểu Bảo đi vào.
Cơ Uyển Như lẳng lặng ngồi ở trước bàn trang điểm, một bộ áo cưới màu đỏ, trang dung tỉnh xảo, mặt trắng má đào.
Cung chủ giật giật khóe miệng.
Hơn nửa đêm, suýt nữa cho rằng thấy nữ quỷ.
Vệ Tiểu Bảo ăn tay, phát ra tiếng bẹp bẹp.
Cơ Uyển Như như là rốt cuộc phục hồi tinh thân lại, từ gương đồng liếc mắt nhìn hai người một cái, ngay sau đó khiếp sợ mà xoay người lại.
"Ngươi..."
Ánh mắt bà ta dừng ở trên người Vệ Tiểu Bảo, cả người trở nên kích động. Cung chủ nhàn nhạt nói: "Giả vờ kinh ngạc cái gì? Ngươi còn không phải là muốn ta mang tiểu bảo tới sao?"
"Sao ngươi biết —"
Cơ Uyển Như nói đến một nửa, đột nhiên im bặt.
Bà ta không thể tin tưởng mà nhìn về phía cung chủ: "Ngươi... Ngươi biết?"
Cung chủ lạnh lùng hừ: "Ta đương nhiên biết, chút thủ đoạn này của ngươi gạt được ai? Cho rằng rất cao minh sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận