Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 691: Đại Hổ 2

Chương 691: Đại Hổ 2Chương 691: Đại Hổ 2
Ba đứa nhỏ phúc hắc nhất chính là cậu bé, không tranh với đệ đệ ca ca, duy trì hình tượng tiểu thân sĩ, lại lặng lẽ meo meo lại đây, vững chắc hiến một đợt ân cần.
Không có biện pháp, Bạch Hi Hòa quá đẹp, khiến tiểu hài tử rất là thích.
Đương nhiên, bọn họ thích nhất vẫn là mẫu thân.
Bạch Hi Hòa nói: "Ta không ăn hết."
Nhị Hổ nói: "Người có thể giữ cho ngày mai ăn."
Dám để cho Thái hoàng thái hậu ăn đồ vật qua đêm, tiểu gia hỏa ngươi lá gan rất lớn—
Bạch Hi Hòa cười: “Được, ngày mai ta ăn."
Nhị Hổ mới vừa đi, Đại Hổ lại đây.
Trong tay hắn cầm một cái đĩa, nhìn thấy trong tay bà ấy nhiều ra một cái bánh bao, nháy mắt Đại Hổ đã biết Nhị Hổ đã tới.
Cậu bé cũng chưa nói gì, chỉ là đưa đĩa tới trước mặt Bạch Hi Hòa: "Bạch di di, người có thể để bánh bao vào trong đĩa."
Bạch Hi Hòa chính vì lấy không được ba cái bánh bao thịt mà phát sầu, không khỏi cảm thấy tiểu gia hỏa trước mắt quá tri kỷ.
"Cảm ơn”" Bà ấy bỏ bánh bao vào đĩa.
Đại Hổ đặt đĩa lên trên tủ đầu giường, hự bò lên trên giường, ngồi ở bên người bà ấy, bộ dáng nghiêm trang, cực kỳ giống tiểu đại nhân.
"Bạch di di, người là người ở nơi nào?"
Bạch Hi Hòa nói: "Ta là người Thông Châu.'
"Thông Châu ở nơi nào?" Đại Hổ chưa từng nghe qua nơi đây.
Bạch Hi Hòa nhìn phía ngoài cửa sổ: "Ở địa phương rất xa, ngồi xe ngựa luôn đi về phía tây, đại khái hai tháng là đến."
Đại Hổ làm như có thật gật đầu: "Đó là rất xa."
Bọn họ từ quê quán đến, chỉ đi một tháng.
"Các ngươi bao lớn rồi?" Bạch Hi Hòa hỏi.
"Ba tuổi." Đại Hổ nói.
Bạch Hi Hòa tiếp xúc với tiểu hài tử có hạn, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy, tiểu hài tử ba tuổi khác không hiểu chuyện ngoan ngoãn như vậy.
Bà ấy nào biết đâu rằng, thực tế tuổi tác của ba tiểu gia hỏa còn không đến ba tuổi.
Đại Hổ hỏi: "Bạch di di, người cũng có tiểu bảo bảo sao?" Tô Ngọc Nương có tiểu bảo bảo, Tiểu Ngô thị có tiểu nữ nhị, tiểu Triệu thị là được nhi tử.
Đại Hổ cảm thấy, gọi di di, đều là có bảo bảo.
Bạch Hi Hòa bị hỏi đến nghẹn họng.
Sau một lúc lâu, bà ấy nhẹ giọng nói: "Ta không có."
Đời này cũng không có khả năng có.
Đại Hổ suy nghĩ, khẳng khái mà nói: "Không sao, ta có hai đệ đệ, có thể đưa cho người một đứa."
Bạch Hi Hòa: ”...'
Tô Thừa ở trại nuôi ngựa đóng mấy ngày, tiếp thu hai vị đại lão thay phiên oanh tạc, rốt cuộc ở hôm nay, ông tiếp được ba chiêu của Tô Sóc.
Trước đây bọn họ là từng đánh cuộc, tiếp được sẽ thả ông trở về một đêm.
Tô Sóc còn tính tuân thủ hứa hẹn.
Tô Thừa cưỡi lên ngựa của mình, gấp không chờ nổi mà trở về hẻm Lê Hoa.
Mấy ngày này cũng không phải làm bao cát vô ích cho hai người, ông có tiền công, một ngày mười lượng, biểu hiện tốt mà nói hai mươi lượng, bằng không sao ông cam tâm tình nguyện ở nơi đó?
Ông đã kiếm được một trăm lượng!
Ông mua cho khuê nữ một đôi trâm bích ngọc thật sự, trong chốc lát ông phải cho khuê nữ béo một kinh ngạc!
Đến đầu ngõ ông đã xuống ngựa, dẫn con ngựa đi vào cửa.
Ông nhìn vào bên trong, xác định mọi người không ở tiền viện, ông lén lút dắt con ngựa vào.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Ông vội vàng giơ ngón trỏ: 'Hư hư hư —"
Ngựa con đang ở trong viện ăn thức ăn chăn nuôi, nhìn thấy Tô Thừa trở vê, hưng phấn nhảy đến trước mặt Tô Thừa.
Tô Thừa sợ hãi, e sợ động tĩnh quá lớn bị phát hiện, như vậy kinh hi sẽ mất hết.
Tô Thừa nhỏ giọng nói: "Ngoan ngoãn, đừng kêu, đừng kêu."
Ngựa con: Bảo bảo không kêu lên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận