Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 295: Khue Mat 1

Chuong 295: Khue Mat 1Chuong 295: Khue Mat 1
Tô lão gia suy nghĩ một chút: "Để Lưu Bình theo cùng."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Không được, cha, Lưu Bình ở nhà có việc."
Việc kinh doanh trong thị trấn đã đóng cửa được hai ngày, nếu kéo dài thêm nữa sẽ rất ảm đạm.
Tô lão gia vốn định nói sẽ dẫn người đi cùng để có thể bảo vệ nàng, nhưng khi nghĩ đến Lưu Bình không bằng con gái lại còn cùng Nhị Cẩu để tranh giành, ông lại nuốt lời muốn nói xuống.
"Khi nào con đi?”
"Sáng mai." Tô Tiểu Tiểu nói.
"Nhanh thế." Lão cha Tô luyến tiếc.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đi sớm về sớm mà. À, đúng rồi, con giữ Lưu Bình ở nhà, là vì việc làm ăn trên trấn không thể dừng lại mãi được."
Nàng không khỏe, nên đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, mà nàng và Tô Nhị Cẩu đi Phủ Thành, ít nhất cũng phải ba ngày.
Nếu năm ngày không mở quầy, đừng nói khách không hài lòng, khách cũng sẽ mất hất.
"Được thôi, làm đi!" Lão cha Tô tạm thời còn chưa cảm thấy chuyện này và có liên quan gì với mình.
"Lưu Bình chạy vặt, Tiểu Ngô tỷ làm bánh."
Hai ngày nay Tô Tiểu Tiểu cũng không nhàn rỗi, không đi lên trấn buôn bán, thì cũng ở nhà dạy Tiểu Ngô Thị làm bánh, Tiểu Ngô Thị vốn rất tài giỏi, cộng thêm đã theo nàng làm một khoảng thời gian, trình tự làm bánh rất quen thuộc, ngoài việc lúc nào nàng ấy cũng làm cháy bánh trứng chảy, bánh lão bà và bánh hạt dẻ căn bản đã nắm chắc rồi.
Dù sao cũng như Cẩm Ký làm ra.
Thứ Tô Tiểu Tiểu đưa cho Cẩm Ký là một công thức chết, nhưng kỳ thực muốn làm bánh bột ngô ngon, trong đó cần phải có nhiều kiến thức, chưa kể đến độ lửa ở từng công đoạn, mà ngay cả chất lượng nước cho mỗi loại điểm tâm cũng khác nhau.
Sai một ly đi một dặm.
Đầu bếp của Cẩm Ký đương nhiên có thể nghiên cứu ra, nhưng chẳng phải cái này cần tốn thời gian sao? Nào có nhanh bằng nàng cầm tay chỉ việc chứ?
Tiểu Ngô Thị lại làm xong một nồi bánh lão bà, bưng qua cho cả nhà ăn thử.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu nếm thử cẩn thận, đã chọn bánh nhân đậu xanh, nhân đậu đỏ và nhân hạt dẻ, nhân dưa cải muối chua hơi kém một chút, không đạt tiêu chuẩn của nàng.
Nhưng kỳ thực cũng rất tốt rồi, là do Tô Tiểu Tiểu yêu câu quá cao. Suy nghĩ lại một chút, nếu không phải tiêu chuẩn, yêu cầu của nàng lúc nào cũng cao, thì làm sao có thể làm các việc đến mức cao nhất được?
ƯUu tú là một loại thói quen.
Lưu Bình cũng tới làm thử một chút, nhưng tay nghê của hắn ta thì... thật sự không bằng Tiểu Ngô Thị.
Tiểu Ngô Thị làm tiểu tức phụ ở Lưu gia nhiều năm như thế, mỗi bữa cơm đều do nàng ấy nấu, đây cũng coi như nàng ấy đã luyện ra được.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "May ngày nay chỉ bán mấy kiểu bánh này, cha và Vệ Đình phải trợ thủ cho Tiểu Ngô tỷ, hoặc giúp Tiểu Ngô tỷ trông hài tử." Một mình Tiểu Ngô Thị chắc chắn bận tối mặt.
Ngoài ra bên phía học viện, nàng cũng giao phó lại cho Lưu Bình, cố gắng giảm việc nhận đơn hàng.
"Cha biết rồi." Lão cha Tô đáp lại.
"Còn nữa." Việc tiếp theo đây mới quan trọng, Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nhìn về phía lão cha hào hoa phong nhã nhà mình: "Cha phải đi bán bánh!"
Lão cha Tô: "222"...
"Xe hàng của Tô Ký, bảng hiệu cờ vải, khay đựng, hộp điểm tâm, lá trúc, túi giấy..."
Ở gian nhà chính Tô Tiểu Tiểu kiểm kê tất cả đồ vật cần cho việc bày hàng.
"Những thứ ta kể tỷ đã nhớ hết chưa? Thực sự nhớ không nổi thì hỏi Lưu Bình, huynh ấy quen lắm."
Việc buôn bán thịt kho chỉ có thể dừng lại mấy ngày, bằng không Tiểu Ngô Thị nhất định sẽ mệt chết.
Cũng may thịt kho không có đối thủ nào cạnh tranh, lại còn dựng bán chung với quầy hàng thịt heo của La Đại Tráng, ảnh hưởng không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận