Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 273: Am Ap 2

Chuong 273: Am Ap 2Chuong 273: Am Ap 2
Tô Ngọc Nương nói với cậu bé: "Cầm đi trả cho người ta, chúng ta không tham lam đồ của người khác."
Nói rồi nàng ấy nhìn Tô Cẩm Nương như có ý khác.
Mặt Tô Cẩm Nương đỏ lên.
"Gia gia, con đi trước đây." Nàng ấy cúi đầu về phòng.
Tô lão gia tử cũng lạnh lùng về phòng mình.
Tô Ngọc Nương quay đầu nhìn bóng dáng tổ phụ dần biến mất, nàng ấy hơi nhíu mày.
Sao nàng ấy lại cảm thấy sắc mặt tổ phụ không đúng lắm nhỉ...
Tô Tam Lang đích thân đưa ngọc bội cho Tô Tiểu Tiểu.
Mấy ngày gân đây Tô Tiểu Tiểu không có việc gì làm sẽ mang nó đi ngâm nước, đúng là đã bảo dưỡng lại không ít, chất ngọc càng lúc càng láng mịn, trong suốt.
"Hóa ra nó rơi ở chỗ tỷ tỷ à, dọa ta sợ chết khiếp, ta còn tưởng rơi trên đường trong thôn chứ!"
Đây là bảo bối đắt tiền nhất trên người nàng, mất rồi có lại được thực sự khiến người ta vui sướng.
Nàng vào phòng lấy bánh bột nhào cho Tô Tam Lang.
Tô Tam Lang không phải là đứa trẻ không biết gì, trong lòng cậu bé có thể hiểu rõ quan hệ giữa hai nhà không hòa thuận lắm, chỉ có đại tỷ với Tô béo qua lại thân thiết thôi.
Vì thế cậu bé sẽ không để người nhà biết mình ăn đồ của tiểu Tô gia, ngoại trừ đại tỷ.
Bình thường cậu ăn rồi đi luôn.
"Ta có thể xem ngựa nhỏ không?"
Cậu bé hỏi.
"Được chứ." Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tô Tam Lang thích thú không thôi, cậu bé đi vào trong phòng nhỏ.
Số lần cậu bé nhìn ngựa nhỏ không ít hơn nghé con, tiếc là cậu bé chỉ trộm sờ thôi, không thể khoe khoang khắp nơi, nghẹn chết mất. ...
Tô Tiểu Tiểu cất ngọc bội đi, quay người tới phòng bếp nấu cơm.
Vì chúc mừng kiếm được mối làm ăn lớn, nàng cố ý làm mất món ăn kèm, một nồi móng giò kho, một đĩa sườn kho, còn có cả... một món mà Vệ Đình không đặt tên được.
"Đây là gì thế?"
Vệ Đình hỏi. Giống đậu phụ nhưng không phải đậu phụ, mềm mềm, trơn trơn, cho vào miệng đã tan, mùi thơm của dầu ớt và ớt hòa quyện vào, ăn có một cảm giác tươi mới không nói thành lời.
Tô Tiểu Tiểu cười tươi rói: "Óc heo!"
"Khụ!"
Vệ Đình bị sặc.
Ăn cơm xong, cha Tô tới hậu viện luyện cổ tay.
Thực ra đây cũng được coi như một loại biến tướng của phục hồi chức năng, Tô Tiểu Tiểu làm cho ông ấy dụng cụ luyện tập đơn giản, còn quy định cường độ và thời gian luyện.
Một ngày tập nửa canh giờ, tuần tự tăng dần lên.
Vệ Đình ở trong phòng Tô Nhị Cẩu, hắn đang dạy Tô Nhị Cẩu và ba đứa nhóc học chữ.
Ba đứa nhóc không biết gì cả, vừa nguệch ngoạc vẽ, vừa rung đùi đắc ý.
Học sinh chính là Tô Nhị Cẩu.
Đừng thấy bình thường Tô Nhị Cẩu ham chơi, lúc học với Vệ Đình cậu ta nghiêm túc, hành vi giống như fanboy, đương nhiên Vệ Đình dạy cũng rất giỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhấc giỏ trúc đựng kim chỉ qua, vờ vịt ngồi cạnh Tô Nhị Cẩu.
"Ta may vài cái áo, dù sao thì thắp mấy ngọn đèn cũng tốn tiền, điêu kiện trong nhà không thoải mái, ta dùng ké chút dầu này là được rôi. Chàng giảng bài cho bọn nhóc đi, ta không nghe trộm đâu."
Nếu không phải vừa rồi mới đưa cho nàng nhiều ngân lượng như thế, Vệ Đình đã thực sự tin câu "điều kiện trong nhà không thoải mái" kia rồi.
Vệ Đình không nói gì, tiếp tục giảng bài cho Tô Nhị Cẩu.
Ba đứa nhỏ thích Tô Tiểu Tiểu qua đây lắm, chúng tranh nhau cho nàng xem nét vẽ nguệch ngoạc của mình.
"Nương, Tiểu Hổ viết đây này."
Tiểu Hổ bày bài của mình ra... tròn tròn méo méo.
Tô Tiểu Tiểu: "Tốt lắm, Tiểu Hổ thông minh thật!"
Đại Hổ, Nhị Hổ cũng muốn được khen.
Tô Tiểu Tiểu vừa đối phó với ba đứa nhóc, vừa dỏng tai lên nghe giảng.
Không phải nói khoác, Vệ Đình giảng thực sự rất hay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận