Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1090: Dan Huynh Ve Nha 3

Chuong 1090: Dan Huynh Ve Nha 3Chuong 1090: Dan Huynh Ve Nha 3
Toàn bộ quá trình, hai người cũng không nhìn những thị vệ đó một cái, vẫn luôn nhìn chằm chằm đối phương.
Con ngựa là không vượt được, quay đầu rời đi cũng không xong, dù sao cũng là một chủng loại ngựa, thuật cưỡi ngựa của hai người cũng không kém.
Nam tử quyết đoán bỏ ngựa, lại thi triển khinh công một lần.
Vệ Đình nói cái gì cũng sẽ không để hắn ta từ trốn đi trước mặt mình, bất luận mấy năm nay hắn ta đã trải qua cái gì, vì sao không chịu nhận người nhà, hắn đều cần thiết dẫn hắn ta về nhà.
Vệ Đình phi thân đi bắt.
Không ngờ chỉ bắt được một đoạn tay áo trống rỗng.
Sắc mặt Vệ Đình biến đổi: 'Lục ca, huynh..."
Cơ thể nam tử cứng đờ, một chưởng đẩy bả vai Vệ Đình, đánh Vệ Đình ngã xuống mặt đất.
Mà hắn ta cũng không thể nhảy lên nóc nhà, đành phải dừng ở chỗ rẽ.
Vẻ mặt Vệ Đình phức tạp mà nhìn hắn ta, ánh mắt nhìn phía sau hắn ta: "Phụ thân! Ngài đã đến rồi!"
Nam tử mới sẽ không trúng kế, xoay người lóe vào ngõ nhỏ.
Tô Thừa cưỡi ngựa, từ một đầu khác ngõ nhỏ lao tới, tốc độ của ông quá nhanh, căn bản không kiềm được.
Mà nam tử vốn là bị thương trong người, cả người không ngừng sốt cao, lại vòng vèo với Vệ Đình lâu như vậy, cũng không cố sức lực né tránh nữa.
Vệ Đình bay qua, ôm hắn ta rơi xuống mặt đất, lấy thân thể bảo vệ hắn ta, lăn vài vòng mới dừng lại.
Vệ Đình nói: "Sm nhắc nhở huynh."
Nam tử trời đất quay cuồng, rốt cuộc không chống đỡ được, hôn mê bất tỉnh ở trong lòng Vệ Đình.
"Nữ tế, con không sao chứ?"
Tô Thừa nhảy xuống ngựa.
Ông là ra tìm nữ tế, nào biết thiếu chút nữa đụng phải con rể.
"Con không có việc gì.' Vệ Đình ôm nam tử đứng dậy, trên cánh tay chảy máu đầm đìa, hắn lại căn bản không biết đau đớn.
Lục ca hắn còn sống, Lục ca hắn đã trở lại...
Cho dù thọc hắn một đao hắn cũng sẽ không cảm thấy sao. Hắn nhìn nam tử hôn mê bất tỉnh trong lòng, ôm chặt cơ thể gay yếu tàn khuyết không được đầy đủ của hắn ta, cổ họng đột nhiên nảy lên trướng đau và nghẹn ngào không chịu khống chế.
"Lục ca, Tiểu Thất dẫn huynh về nhà."
Khâm Thiên Giám, ba đứa nhỏ đã ngủ, Vệ Hi Nguyệt cũng bị Úy Trì Tu đưa về Vệ gia.
Tô Kỳ, Tô Ngọc không về hầu phủ.
Hai người bọn họ ở lại trong phòng Tân Thương Lan, chờ đợi tin tức của Vệ Đình với Tân Thương Lan, Tô Nhị Cẩu.
Vào trước chính là Tô Thừa.
"Phụ thân!"
“Thúc phụ!"
Ba hài tử chào hỏi, đồng thời nhìn xung quanh phía sau hắn.
Vệ Đình ôm một nam tử dùng áo choàng bọc đi ngang qua, đi phòng cách vách tìm Tô Tiểu Tiểu.
Tô Kỳ vội nói: "Thúc phụ, là người kia sao? Chủ nhân của cái chuông?”
Tô Thừa nói: A, đúng."
Mấy người thở phào một hơi, tim treo cả đêm hạ xuống, nhưng mà lại không kiềm chế được mà tò mò.
Tô Ngọc hỏi: "Thúc phụ, người kia là ai? Người Vệ gia sao?"
Tô Kỳ trừng mắt nhìn đệ đệ một cái: "Này không phải vô nghĩa sao? Chuông là Vệ gia, sao hắn ta có thể không phải người Vệ gia?"
Tô Ngọc nhíu mày nói: "Ta muốn biết hắn là người nào Vệ gia! Là phụ thân Vệ Đình hay là ca Vệ Đình, ca nào?”
Hai người này không bóp chặt không được.
Tô Thừa suy nghĩ, nói: "Hình như ta nghe được nữ tế gọi hắn ta là Lục ca..."
Nói thực ra, Tô Thừa là muốn trực tiếp hỏi, nhưng ông thật sự không mở miệng được.
Ông chưa bao giờ gặp bộ dáng kia của nữ tế...
Ông ít đọc sách, không cách nào hình dung, tóm lại là ngay cả ông nhìn đều cảm thấy khổ SỞ.
"Đó chính là Vệ Lục Langl" Tô Kỳ nói: "Vệ gia còn có người sống sót, thật tốt!"
Lời này phát ra từ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận