Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1087: Đình Ca Tới 3

Chương 1087: Đình Ca Tới 3Chương 1087: Đình Ca Tới 3
Khi Tiêu Trọng Hoa lại xuất hiện ở trước mặt Trân đà chủ một lần nữa, Trân đà chủ hiển nhiên không kiêu ngạo và khinh thường như lúc trước.
"Nghĩ thông suốt?" Tiêu Trọng Hoa hỏi.
Trân đà chủ lạnh lùng nói: "Ta có thể nói ta biết cho các ngươi, nhưng ta xác định các ngươi nhất định sẽ bỏ qua cho ta như thế nào? Vạn nhất các ngươi tá ma giết lừa, chẳng phải là ta khó lòng phòng bị sao?"
Với Hà hộ pháp có thể không che giấu mà uy hiếp, với Trần đà chủ loại nhân vật cấp bậc này, vấn là phải lấy ra một chút thành ý.
Tiêu Trọng Hoa cho ông ta một phần thư tay: "Bên trên có dấu ấn của ta, ngày nào đó nếu ta vi phạm lời thề, hạ sát thủ với ngươi, ngươi để tâm phúc của ngươi công bố thiên hạ. Ta là hoàng tử, cần phải yêu quý danh dự của mình, đây là thành ý ta dâng lên cho Trân đà chủ."
Nếu Trần đà chủ có điều cấu kết với đại hoàng tử, tự nhiên hiểu rõ tình cảnh của Tiêu Trọng Hoa ở hoàng thất.
Ông ta nhận lấy thư tay: "Kỳ thật giáo chủ còn chưa vào kinh, ta sẽ không nói cho ngươi giáo chủ ở nơi nào, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, gặp được rừng đào, ngàn vạn đừng vào."
Quách Hoàn chạy thoát ba ngày ba đêm, cũng bị đuổi theo ba ngày ba đêm, ở trong quá trình này, hắn ta không chỉ muốn tránh đi truy binh của triều đình, còn phải tránh trở thành đồ ăn cho dã thú trong núi, miệng vết thương của hắn ta nhiễm trùng, thương thế đang chuyển biến xấu kịch liệt.
Hắn ta cần phải mau chóng được trị liệu, nếu không hắn ta khó giữ tánh mạng được.
Phía trước là một rừng đào.
Rừng đào không thể vào.
Nhưng... Truy binh ở sau người.
Hắn ta cắn răng chui vào rừng đào.
"Mau! Quách Hoàn ở bên kia!"
Một đội truy binh truy vào rừng đào.
Không bao lâu, trong rừng truyên đến kêu thảm thiết của truy binh.
Khi Tô Mạch đuổi tới hiện trường khi, trong không khí chỉ còn lại có mùi máu tanh đặc sệt.
Tô Mạch cầm trường kiếm, nghĩa vô phản cố vào rừng đào.
Đèn dầu trong phòng như đậu, cơ thể nam tử run lên, ngồi dậy từ giường đệm trải ở trên sàn nhà. "Ngươi tỉnh?"
Bên cạnh truyền đến một giọng nói nhàn nhạt của nam tử.
Hắn ta quay đầu nhìn, đã thấy một nam tử trẻ tuổi mảnh khảnh ngồi quỳ ở trên đệm hương bồ, không nhanh không chậm uống trà.
Hắn ta không cảm nhận được bất kì ác ý gì ở trên người đối phương, hắn ta cúi đầu nhìn xiêm y của mình.
Đây không phải là xiêm y của hắn ta.
"Xiêm y của ngươi ướt hết, ta để Đặng An thay cho ngươi."
Lăng Vân nói.
Hắn ta sờ tay cụt của mình.
"Bôi thuốc." Lăng Vân nói: "Thương thành như vậy, năm đó không xem đại phu sao?"
Nam tử không nói.
Hắn ta lại sờ lên mặt bị hủy dung của mình, sờ đến một mặt nạ bằng ngọc.
Lăng Vân nói: "Mang cái này tương đối tiện."
Lap lạp lạp! Lạp lạp lạp!”
Cách vách đột nhiên truyền đến tiếng mài của Tiểu Hổ, cậu bé đang làm đạn bắn... Tuyệt đối không phải đạn bông, bắn đạn ra kêu cực kỳ hưng phấn.
Lăng Vân lại đã quen, huyệt thái dương không nhảy thình thịch.
Nam tử lại như đã chịu kinh hách cực lớn, muốn tìm địa phương trốn đi.
Lăng Vân mở miệng: "Nơi này là mật thất, bọn họ không vào được."
Nam tử dừng động tác lại.
Hắn ta theo tiếng đi vào ven tường, nơi này có ô vuông, lại có thể nhìn ra.
Hắn ta si ngốc mà nhìn.
Tiểu Hổ đang khảy đàn, Đại Hổ đang chơi phi tiêu nam châm Tô Tiểu Tiểu làm, Nhị Hổ đang triển lãm bát thạch quái mới của mình với Vệ Hi Nguyệt.
Bỗng nhiên, Vệ Hi Nguyệt như có cảm giác, đi ve phía bên này.
Sắc mặt nam tử biến đổi, ngửa ra sau, mông ngã ngồi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận