Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2589: Mãn Nguyệt Chỉ Hi 1

Chương 2589: Mãn Nguyệt Chỉ Hi 1Chương 2589: Mãn Nguyệt Chỉ Hi 1
Cung chủ nói: "Đúng vậy, Tiểu Tiểu, ngươi không thể quá mệt được."
Vừa nói, bà ấy vừa nhìn Vệ Đình, Vệ Lục Lang và Cảnh Dịch,"Các ngươi nhanh chóng về Bách Hoa Cung nghỉ ngơi đi, ta và Vệ tướng quân sẽ ở lại phòng trường hợp khẩn cấp."
Với tình huống của Quỷ bà bà, mấy tiểu bối cũng không giúp được gì, thay vì lãng phí thời gian ở đây thì không bằng quay về nạp lại nghỉ ngơi dưỡng sức cho Mãn Nguyện Yến ngày mai.
Mấy người họ vẫn biết phân nặng nhẹ mà vui vẻ lên xe ngựa trở về Bách Hoa Cung.
Cung chủ quay lại nhìn cánh cửa đã đóng, nhẹ nhàng hỏi: "Mọi chuyện sẽ ổn chứ?"
Vệ Tư gật đầu cau mày và hỏi: "Người bình thường phải mất bao lâu để học được Tâm Dẫn?”
Cung chủ không chắc chắn nói: "Ba năm... năm năm? Mười năm... tám năm?”
Vệ Tư: ”...
Cầu Lão mới học được Tâm Dẫn, ông ấy chưa từng thử nhưng không thể cưỡng lại kẻ tài cao dũng cảm.
Bất chấp tình hình thực tế, trước tiên đưa chút khí tức cổ quái trong cơ thể Nhiếp bà bà chuyển vào cơ thể của chính mình, sau đó lần lượt sử dụng các phương pháp khác nhau.
Cùng lắm là bị thương hộc máu rồi lại tiếp tục tìm cách khác.
Một ẩn dụ sống động hơn là ông ấy sẽ tự đâm kim vào mình bảy bảy bốn mươi chín lần và cuối cùng cũng đâm đúng chỗ.
Cầu lão: "Được rồi, bây giờ có thể rồi."
Khóe miệng Nhiếp bà bà khẽ giật.
Bây giờ mới có thể sao?
Vừa rồi ngươi mới làm gì thế?
Cho dù tổ tiên của Nhiếp gia có bò ra khỏi mộ thì họ cũng không dám nói rằng mình chỉ đọc bí kíp một lần đã dám ra tay.
Vào lúc chạng vạng, cánh cửa mở ra.
Ngay lập tức Cung chủ, Vệ Tư và Tiêu Như Yên cũng đang đứng chờ cũng nhìn vào phòng.
Suy cho cùng thì cũng là bà bà* của Tiêu Như Yên nên cung chủ và Vệ Tư tạm thời cứ đứng đợi ở cửa.
*bà bà ở đây là cách xưng hô cổ chỉ mẹ chồng
Để Tiêu Như Yên vào phòng trước.
"Mẹ!"
Người chưa đến nhưng âm thanh đã đến rồi. Nhiếp bà bà không còn ngồi trên tấm đệm hương bồ ở dưới đất nữa mà đang bình tĩnh nằm trên chiếc giường sạch sẽ và ngăn nắp.
Khuôn mặt tái nhợt của bà ấy đã lấy lại được chút hồng hào, hơi thở cũng không còn rối loạn nữa.
Cung chủ nói: "Nhiếp phu nhân, ta vào nhé."
Tiêu Như Yên nói: "Cung chủ, xin mời vào."
Cung chủ đến bên giường, dùng nội lực bắt mạch cho Nhiếp bà bà rồi nói với Tiêu Như Yên: "Bà bà của ngươi không sao chỉ là hao tổn tâm thần không ít, sau này phải cẩn thận tu dưỡng trong khoảng thời gian dài."
Cuối cùng trái tim treo lơ lửng của Tiêu Như Yên cũng buông xuống, nàng ấy quay lại nhìn Cầu lão: "Đa tạ Cầu Lão... Ø? Cầu lão tiên bối đâu rồi?"
Vừa rồi nàng ấy chỉ lo nhìn bà bà, bây giờ mới nhận ra trong nhà không có bóng dáng của Cầu lão lâu rồi.
Vệ Tư thở dài: "Ông ta đi rồi."
Tiêu Như Yên đau lòng nhìn bà bà đang ngủ say rồi thở dài.
Ngày mai là yến tiệc đầy tháng nhi tử của thành chủ và phu nhân, tất cả những người có địa vị cao ở đảo Thiên Sơn đều nhận được thiệp mời, Thiên Ngọc Đường cũng không ngoại lệ.
Nhờ loại thuốc trị thương mà Chử Phi Phượng đã xin từ "Quỷ bà bà" thông qua Lục Ngạo Thiên mà vết thương của Cơ Minh Lâu gần như đã bình phục.
Chử Phi Phượng một lần nữa nhận được sự tin tưởng và ưu ái của Cơ phu nhân.
Ngày mai Cơ phu nhân quyết định đưa nàng ta đi dự tiệc đầy tháng.
Mỗ tọa bên trong thiên điện của Sát Thủ Minh, Giang Quan Triều đang ngồi trên một chiếc ghế lạnh như băng, trên tay là thiệp mời dự yến tiệc đây tháng của Phủ Thành chủ, trước mặt hắn là Ninh Nhữ Phong cùng thi thể vô cùng thê thảm của Lục sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận