Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1612: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 1

Chương 1612: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 1Chương 1612: Bảo Vệ Sẽ Không Phải Cũng Là Tới Tìm Thuốc Chứ. 1
Không, không giống.
Thuốc?
Tiêu Độc Nghiệp thầm nói mình bị đông lạnh choáng váng, suýt nữa đã quên chính sự, vẻ mặt hắn nghiêm túc mà nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Duoc đâu? Ngươi hái được chứ?"
"Hái được rồi, này."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một cây thiên ma từ trong túi y phục của Vệ Đình vứt cho hắn ta.
Sắc mặt Tiêu Độc Nghiệp biến đổi, tay vội tiếp được: "Ngươi cẩn thận làm rơi hỏng mất!"
Cây thiên ma này là thiên ma bình thường, là lúc trước nàng chuẩn bị ở phòng thuốc, sáng nay mới bỏ vào tay nải Vệ Đình.
Tiêu Độc Nghiệp nhíu mày: "Sao cô cảm thấy cây Tuyết Vực Thiên Ma này cũng không có gì đặc biệt."
Tiêu Độc Nghiệp cũng không hiểu dược, thiên ma cho hắn ta hắn ta cũng không biết, hắn ta đơn thuần là cảm thấy cây thiên ma này lớn lên rất bình thường.
"Sẽ không phải ngươi hái sai rồi chứ?"
Hắn ta nghi ngờ hỏi Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Điện hạ, dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng, nếu ngươi không tin được ta, ngày khác lại dẫn đại phu khác qua sơn một chuyến là được."
Tiêu Độc Nghiệp nghĩ đến suýt chút nữa chết ở Thiên Sơn, tỏ vẻ đời này đều không muốn tới lần thứ hai.
Thôi, nàng cũng là đại phu của Gia Cát Thanh, nàng sẽ không lấy thiên ma giả lừa gạt Gia Cát Thanh.
Tô Tiểu Tiểu sẽ không lừa gạt Gia Cát Thanh, nàng đơn thuần là không yên tâm giao Tuyết Vực Thiên Ma chân chính vào trong tay hắn ta.
Nên trở về Toái Bắc Quan, bọn họ là trộm đến đây, tự nhiên cũng phải trộm trở về.
Tiêu Độc Nghiệp không đồng ý, hắn ta nói với Tô Tiểu Tiểu: "Không phải trong tay ngươi có lệnh bài Hách Liên Nghiệp cho ngươi sao? Sao không thể quang minh chính đại mà đi trạm kiểm soát? Lúc trước là sốt ruột tìm dược, trước mắt dược liệu đã tới tay, đi đường không an toàn lắm?"
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Nếu thân phận Vệ Đình bị bại lộ, ảnh hưởng nhiệm vụ bệ hạ giao cho hắn, tội này Lương Vương điện hạ gánh vác nổi sao?"
Tiêu Độc Nghiệp không hé răng.
Đoàn người tốn một ngày đi ra Thiên Sơn, lúc nửa đêm, bọn họ đến quân doanh Bắc Yến. Vệ Đình nhìn trong doanh địa rõ ràng nhiều binh lính tuần tra gấp đôi, thấp giọng nói: "Sao đề phòng nghiêm ngặt như vậy? Khi các ngươi lại đây bị bại lộ?”
Tô Tiểu Tiểu: "Không phải ta."
Cảnh Dịch: "Cũng không phải ta."
Tiêu Độc Nghiệp: .....
Cũng không phải hắn ta, là hộ vệ của hắn ta.
Vệ Đình và Cảnh Dịch xung phong, Phù Tô cản phía sau.
Đoàn người tránh đi binh lính tuần tra, vòng qua từng doanh trướng lâm vào ngủ say, thật cẩn thận mà hướng đi đến lưới sắt phía trước.
Đi đến một nửa, Vệ Đình đột nhiên dừng lại.
Tiêu Độc Nghiệp suýt nữa đụng phải sau lưng hắn, hắn ta cắn răng, muốn quát lớn hai câu, lại lo lắng bại lộ.
Trong doanh trướng không có châm đèn, nếu không phải nhĩ lực Vệ Đình hơn người cũng sẽ không lưu ý đến động tĩnh bên trong.
"Đại tướng quân thật sự đến đây? Tin tức có thể tin được không?"
"Là đại tướng quân tự tay viết tin, ông ấy đã đến ô trấn, tính ở chỗ đó tu chỉnh ba ngày trước."
"Lúc sau thì sao? Đại tướng quân có chỉ thị gì?"
"Tạm thời không có, ngươi và ta chờ tin tức của đại tướng quân là được, mặt khác, quân doanh phải li tăng mạnh đề phòng, không thể để xuất hiện sơ hở ban đêm hôm trước, ngươi biết đấy, đại tướng quân trị hạ nghiêm minh."
"Ta hiểu rồi."
Lúc sau, hai người hàn huyên vài câu, ra một doanh trướng trong đó, một người khác cũng nghỉ ngơi.
Mọi người ngừng thở, mãi cho đến khi đối phương đi xa, tay chân mới nhẹ nhàng rời đi.
Sau nửa canh giờ, bọn họ về tới Toái Bắc Quan, hai chiếc xe ngựa ngừng ở trên đường, do người hầu và xa phu Tiêu Độc Nghiệp trông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận