Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1283: Ngũ Hổ Thể Hiện 2

Chương 1283: Ngũ Hổ Thể Hiện 2Chương 1283: Ngũ Hổ Thể Hiện 2
Tô Tiểu Tiểu đem chuyện đã nói với Phù đại nương nói: "... Cư thái Huệ Giác thật ra là người tốt, là chúng ta đã hiểu lâm bà ấy sao? Hay là do trong lòng bà ấy có Vũ An Quân, nhưng vì không thể yêu Vũ An Quân nên mới trả thù Vệ gia?"
Tô Mạch cũng không có câu trả lời.
"Vào lúc ta vừa đến đây, dường như Quách Thừa tướng đã tỉnh." Hắn nói.
"Thật sao?" Tô Tiểu Tiểu vội vàng đi đến sương phòng của Quách Thừa tướng.
Quách Thừa tướng đúng là đã tỉnh lại, đáng tiếc do di chứng của trúng gió nên miệng không thể nói, tay không thể viết, hỏi gì cũng không được.
Tô Mạch sau khi im lặng một lúc lâu mới nói: "Thật ra, muốn điều tra sư thái Huệ Giác thì còn có một người.'
Trong căn nhà ở hẻm Lê Hoa, Chung Sơn đang nghiêm túc tưới nước cho đất trồng rau.
Đây là do Tô Tiểu Tiểu sau khi đến chỗ này đã gieo trồng, cả nhà dọn đi rồi, Chung Sơn cũng không để đất trông rau hoang phế, mỗi ngày ông ấy đều đến đây tưới nước.
Mảnh sân từng náo nhiệt, hiện tại đã trở nên vắng vẻ, tựa như một giấc mơ.
Lưng ông ấy còng xuống, mái tóc hoa râm rũ xuống mặt.
Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ vai của ông ấy.
Ông ấy cầm ấm nước, tập tễnh xoay người lại.
Tô Tiểu Tiểu dùng thủ ngữ: "Chung bá bá."
Chung Sơn giống như một ông lão đang sống một mình trông ổ trống chờ hài tử của mình trở về, trong đôi mắt đục ngầu lờ mờ của ông ấy đột nhiên như có ánh sáng.
Ông ấy buông ấm nước, cũng dùng thủ ngữ của người câm điếc hỏi: "Hôm nay vì sao ngươi lại đến đây? Đưa Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ đi học sao?"
Tô Tiểu Tiểu đáp bằng thủ ngữ: "Tụi nhỏ hôm nay không đi học, ta là đến thăm ông."
Chung Sớn rất vui, cũng rất kích động, lúc hái rau hay tay cũng run run.
"Mấy cái này trưởng thành rất tốt, chốc lát nữa ngươi mang về đi." Ông ấy dùng ngôn ngữ của người câm điếc nói: "Trứng vịt ngươi ngâm lần trước đã xong rồi, để ta đi lấy cho ngươi."
Tô Tiểu Tiểu nhìn ông lão gần đất xa trời, rõ ràng đi đứng đều không tiện nhưng vẫn vì nàng mà bận rộn một lúc. Nàng chợt nhận ra thời gian của ông lão này cũng không còn nhiều lắm.
Câu hỏi đã nằm ở bên miệng đột nhiên cũng được nuốt xuống, nàng kéo bàn tay đầy đất bùn cùng nếp nhăn của ông ấy qua, dùng thần ngữ nói: "Chung bá, bá theo ta trở về đi."
Chung Sơn sửng sốt.
Ngày hôm qua, Tô Nhị Cẩu cũng chạy đến đây nói giống như vậy với ông ấy. Bọn họ đều muốn đón ông ấy trở về, nuôi và chăm sóc cho ông ấy trước khi ông ay rời khỏi thế giới này.
Ông ấy là hoạn quan, cả đời không có con nhưng ở giây phút cuối đời lại có thể gặp được sự ấm áp lớn nhất thế gian này.
Nhưng Chung Sơn cuối cùng cũng không trở về với Tô Tiểu Tiểu, ông ấy tỏ vẻ mình vẫn còn sức khỏe, chờ đến ngày nào đó đi không nổi nữa thì nói sau.
Trước khi Tô Tiểu Tiểu lên xe ngựa, ông ấy đột nhiên gọi Tô Tiểu Tiểu lại, dùng thủ ngữ nói với Tô Tiểu Tiểu một câu. ...
Tô Tiểu Tiểu hôm qua đã đồng ý với công chúa Tây Tấn, rằng sẽ đưa khúc phổ đến cho Mạc Tà.
Sau khi rời khỏi hẻm Lê Hoa nàng cũng lên đường đến dịch quán.
Tiểu quận chúa Tây Tấn đã sớm ôm Ngũ hổ ở trong sân chờ nàng.
Mạc Tà cũng đang đợi.
Tiểu quận chúa Tây Tấn nói: "Mạc Tà, ngươi đã biết rõ rồi vì sao còn muốn khúc phổ? Ngươi là muốn bản thảo của Tần Tô đúng không? Đúng không đúng không?"
Mạc Tà nói: "Tiểu quận chúa, có một loại gọi là vội nhớ, qua đi rồi sẽ quên."
Tây Tấn tiểu quận chúa đắc ý nói: "Ta sẽ không, trí nhớ của ta rất tốt!"
Mạc Tà nói: "Sinh nhật của bệ hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận