Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2936: Cuộc Chiến Cuối Cùng 40

Chương 2936: Cuộc Chiến Cuối Cùng 40Chương 2936: Cuộc Chiến Cuối Cùng 40
Còn có thân thể trẻ tuổi kia, nếu lăng mộ của Võ đế thật sự có giấu bí mật luân hồi thì đó sẽ là vật chứa hoàn hảo nhất.
Hạ Hầu Nghi không phải là người quá chìm đắm trong cảm xúc, không còn thì không còn, cùng lắm là ông ta sẽ tìm một người khác.
Ông ta nhìn ngọn lửa ở phía xa lần cuối, quay lại, lắc mái chèo đến hòn đảo nhỏ kia.
Đây là một hòn đảo nhỏ hoang vắng, từ xa nhìn tới ngay cả hình dáng ngọn núi cũng không có.
Có lẽ do mùa đông nên thảm thực vật trên đảo đã khô héo, mấy xác cá lớn mắc cạn trên bãi biển, có con quạ đang gặm xác chúng.
Khung cảnh này vừa thê lương vừa chết chóc.
Hạ Hầu Nghi nhìn thoáng qua, cau mày chịu đựng cơn đau dữ dội ở cổ tay.
Ông ta sớm đã ghi nhớ từng chỉ tiết của bản đồ kho báu trong đầu.
Ông ta đeo trên lưng một bọc vải nặng trĩu, đi theo hướng được vẽ trên bản đồ kho báu, tìm đến phía trước một ngọn đồi nhỏ, tay trái cầm một chủy thủ, đẩy một bụi gai hỗn độn sang một bên, lộ ra một tấm bia đá không tên.
"Tìm được rồi..."
Sau khi bị Tô Mạch lừa thê thảm, tâm tình ông ta lại dao động lần nữa.
Ông ta dùng chủy thủ xúc cát dưới tấm bia đá ra, để lộ ra một hòn đá cơ quan.
Ông ta nhấn vào cơ quan và nghe thấy một tiếng bập bập, phiến đá dưới hòn đá cơ quan di chuyển sang hai bên, và một cái viên bàn phù điêu to lớn hiện ra.
Có bốn chỗ lõm trên viên bàn tương ứng với bốn viên long tỉnh.
Hạ Hầu Nghi vội vàng đặt bọc vải trên lưng xuống đất, lấy viên long tinh thứ nhất ra, tìm cái lõm có hoa văn giống như đáy của long tinh rồi lập tức nhét vào. Két!
Dưới phiến đá phát ra tiếng động, có vẻ như trục bàn đang chuyển động.
Hạ Hầu Nghi vui mừng trong lòng, vội vàng lấy viên long tinh thứ hai ra.
Không ngờ đúng lúc này, một con đại bàng vàng bay tới, vút một tiếng gặm lấy bao vải của ông tai
Cưỡi trên lưng đại bàng vàng là một con chim vẹt nhỏ xanh lam hùng dũng oai phong!
Hạ Hầu Nghi ánh mắt lạnh lùng, bất ngờ ném chủy thủ trong tay về phía đại bàng vàng!
VútI Một con chim ưng mạnh mẽ bay tới dùng móng vuốt hất văng chủy thủ của ông tail
Ánh mắt nham hiểm của Hạ Hầu Nghi khẽ động.
Ông ta dường như hiểu được mình đã bị vu oan như thế nào khi ở trong phủ Thành chủ.
Đều là mấy con chim đáng ghét này!
Hạ Hầu Nghi ngay lập tức có ý định giết nó.
"Đối thủ của ngươi là ta."
Thình lình có một âm thanh của nam tử trẻ vang lên sau lưng Hạ Hầu Nghi.
Hạ Hầu Nghi nham hiểm quay người lại nhìn Vệ Đình đang chĩa kiếm vào mình, đáy mắt hiện lên một tia khó hiểu.
Vệ Đình kiêu ngạo nói: "Thế nào? Ngươi rất ngạc nhiên sao? Không phải ngươi thực sự nghĩ rằng mình chuôn đi rất nhanh sao?
Một Tô Mạch đã nằm ngoài dự liệu của Hạ Hầu Nghi. Hạ Hầu Nghi thế nào cũng không ngờ tới Vệ Đình bất ngờ không tưởng tới như vậy.
Hạ Hầu Nghi ra lệnh: "Đưa long tỉnh cho ta."
Vệ Đình cười lạnh: "Có phải ngươi mơ mộng quá nhiều không, thật sự cho rằng mình giỏi thế à?"
Nói xong, sắc mặt Vệ Đình trở nên lạnh lùng."Long tinh có thể trả lại cho ngươi, đem các ca ca của ta trả lại cho ta! Ngươi trả được không? Ngược lại đem ngươi ra trả!"
Đồng tử của Hạ Hầu Nghi co lại.
"Muốn kho báu của Võ đế thì kiếp sau đi!"
Vệ Đình không nói nhảm với ông ta nữa, tay giơ trường kiếm bất ngờ đâm thật mạnh vào ông ta.
Thấy mình không thể trốn được nữa, Hạ Hầu Nghi hạ tay trái xuống, từ bên hông rút ra một thanh kiếm mềm lạnh đến bức người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận