Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 362: Trở Về 1

Chương 362: Trở Về 1Chương 362: Trở Về 1
Trước mắt vợ chồng hai người nhoáng lên, bến đò không còn ai nữa.
"Vừa nãy thật sự có người đến sao?"
Người chèo thuyền vừa dứt lời, đã có một cơn gió mạnh đập đến, không chút lưu tình đẩy hai người xuống nước.
"Là thần đến."
Hắc y nhân hống hách nói.
Thôn Hạnh Hoa.
Các hương thân đã tìm suốt một đêm, nơi có thể tìm đều đã tìm hết, nhưng trước sau gì vẫn không tìm được bóng dáng của Tô Ngọc Nương.
Cùng lúc đó, trong thôn xuất hiện một số lời không tốt.
"Nghe nói chưa? Hôm đó Ngọc Nương đem theo một số tiền lớn đến Tiểu Tô gia."
'Là sao?”
"Chậc, ngươi, con người này. Ngọc Nương không có ở đây, ngươi cảm thấy số bạc đó sẽ đi đâu?"
"Ngươi đang nói... Là Tiểu Tô gia tham của giết người?"
"Này, ngươi nhỏ tiếng một chút!"
"Không đúng rồi, người Tiểu Tô gia không phải tất cả đều ở trấn trên sao? Sao lại hại Ngọc Nương được? Ngọc Nương đã mất tích trước khi bọn họ quay lại."
"Là Tiểu Ngô thị nói, nàng rửa trứng muối xong thì trở về, trong nhà đã không có ai, sau đó nàng vẫn chưa thấy Ngọc Nương. Lỡ như... là Tiểu Ngô thị nói dối thì sao?"
"Tiểu Ngô thị là người thành thật, sao nàng lại đi nói dối chứ?"
"Tiểu Ngô thị là người của Tô Bàn Nha, đương nhiên nàng ta nói dối thay cho Tô Bàn Nhal Không chừng nàng cũng được chia tiền! Còn là đồng lõal"
"Chu thẩm nhi, ngươi nói ai là đồng lõa?"
Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu đột nhiên vang lên, Chu thị và tức phụ Tôn gia đang bàn tán đều bị nàng hù cho giật mình!
Chu thị nhẹ nhàng buông tay, một xô nước vô cùng vất vả để kéo lên lại rơi trở lại vào giếng!
Tô Tiểu Tiểu cũng đến múc nước.
Nàng không để ý mà đi qua, liếc nhìn Chu thị một cái, không khách khí mà nói: "Nhường một chút."
Chu thị nói: “Ta còn chưa múc nước xong! Ngươi tranh cái gì mà tranh!" Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng đặt thùng lên trên miệng giếng.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất bình thường, lại không hiểu sao khiến cho trái tim của người khác lỡ nhịp.
Chu thị theo bản năng mà lui vê sau một bước, nghĩ một hồi, cảm thấy thật mất mặt, còn nói thêm: "Tô Bàn Nha, ngươi kiêu ngạo cái gì? Ngày tốt đẹp của ngươi hết rồi! Giết người thì đền mạng! Ngươi chờ ngày vào đại lao huyện nha đi
Lúc này số người tới cửa thôn lấy nước dần một nhiều lên, bà con trong thôn đi khắp nơi tìm kiếm Tô Ngọc Nương cũng nhao nhao chạy về tới tấp.
Mọi người tụ tập ở ngay cửa thôn, nghe được cuộc nói chuyện giữa Chu thị và Tô Bàn Nha thì ai nấy đều không nhịn được mà vây tới.
Chu thị thấy có mặt bà con lối xóm ở đây nên lập tức có khí thế lẫn sức mạnh ngay.
Bà ta gào họng lên oang oang nói: "Tô Bàn Nha, ngươi đã làm ra chuyện gì thì trong lòng ngươi tự hiểu rõ, đúng là phụ lòng Ngọc Nương đã coi ngươi là đại phu, tin tưởng ngươi, còn bỏ ra nhiều tiền xem bệnh như thế để chuyển tới ở trong nhà ngươi, ấy vậy mà lòng tham của ngươi lại vô đáy, không biết thế nào là tốt xấu phải trái, vì tiền mà hại cả Ngọc Nương!"
"Cái gì mà vì tiền hả?" Ngô thẩm hỏi: "Tiểu Chu tỷ này, cơm thì có thể ăn lung tung, nhưng không thể ăn nói bừa bãi được đâu."
"Ta không hề nói bừa đâu nhé!" Chu thị hừ lạnh nói tiếp: "Mọi người không biết đấy thôi, mới hôm qua Tô Ngọc Nương còn cầm một khoản tiền lớn đến Tiểu Tô gia! Thế mà đến tối thì người liền mất tích! Mọi người thử nói xem, như thế không phải là do bọn người Tô Bàn Nha này giết người vì tiền thì là cái gì nữa!"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hu sao ngươi biết chuyện Ngọc Nương cầm tiền đến nhà ta, ngươi chính mắt nhìn thấy à?"
Chu thị đáp: "Có chuyện đó hay là không thì cứ lục soát nhà các ngươi một chút là ắt sẽ biết thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận