Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 813: Truc Xuat Khoi Phu 3

Chuong 813: Truc Xuat Khoi Phu 3Chuong 813: Truc Xuat Khoi Phu 3
"Đã qua ba ngày, đương nhiên là đã kết thúc."
"Các ngươi biết ai là người thắng không?"
"Đương nhiên là Tần Giang! Tô Thừa kia lớn lên ở nông thôn, làm sao so được với Tần Giang đã ở phủ Quốc công hai mươi năm?"
"Vậy ngươi đúng là lâm to rồi! Người thắng là Tô Thừa!"
"Sao có thể chứ?"
"Đúng vậy, sao Tô Thừa có thể thắng được Tần Giang chứ? Ba trận thắng hai, ông ta thắng được hạng nào?”
"Ông ta thắng cả ba hạng là luận võ, cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp!"
Phòng học trong vang lên một mảnh âm thanh hít khí lạnh.
Hiển nhiên, mọi người vô cùng bất ngờ với kết quả này.
Vương tiểu thư đang thu thập sách vở nghi hoặc mở miệng: "Tần Giang thua, vậy sau này Tần tiểu thư sẽ rất thảm ....... Nàng ta có còn đến đi học được không?”
Vấn đề này, thành công khiến mọi người nghẹn lời.
Đúng vậy, Tân Yên Nhiên cũng không phải cháu gái ruột của Tân Thương Lan, thân phận của nàng ta vốn đã xấu hổ, lúc này cha nàng ta lại mất thực quyền, sau này làm sao nàng ta có thể sống yên ở kinh thành?
Đại tiểu thư chính tông Lư Tuệ của Lư gia nhẹ giọng mở miệng: "Các ngươi. ..... Vẫn chưa nghe nói sao? Tần tiểu thư nàng ta. ...... Đã xảy ra chuyện."
Ngự thư phòng.
Vẻ mặt Tiêu Độc Nghiệp ngưng trọng quỳ trên mặt đất, Tiêu Trọng Hoa cùng hai vị hoàng tử khác thì mang vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở một bên.
Cảnh Tuyên Đế ngồi sau bàn học đối diện mấy người, vẻ mặt tức giận.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Độc Nghiệp đang cúi đầu, lạnh lùng nói: "Con làm ra chuyện tốt lắm đấy!"
Cảnh Tuyên Đế cũng không phải một hoàng đế vui giận thất thường, hoàn toàn ngược lại, ông ta rất ít khi tức giận, có thể ép ông ta đến nước này, có thể thấy ông ta tức giận đến trình độ nào.
Quả thật, cũng có một phần là vì gần đây ông ta gặp đủ chuyện không vừa lòng.
Trong ngự thư phòng lặng ngắt như tờ.
Phúc công công bưng một bình trà vào cửa, nghe thấy thiên tử giận dữ, nhắm mắt, quyết định vẫn nên tạm thời không đi vào tặng đầu người. "Nàng ta là vị hôn thê của Tam đệ của con!" Cảnh Tuyên De sắp tức chết.
Tiêu Độc Nghiệp ủy khuất cúi đầu: "Nhi thần. ...... Nhi thân cũng là bất đắc dĩ..... “
Cảnh Tuyên Đế hừ lạnh nói: "Con bất đắc dĩ? Không lẽ trên bờ không có ai hay sao?"
Địa điểm xảy ra chuyện là ở trên một chiếc thuyền hoa bên hồ, chỗ đó có không ít du khách, nếu nói không có người thứ 3 là không có khả năng.
Tiêu Độc Nghiệp giải thích nói: "Có, nhưng mà không ai dám đi xuống, người đi xuống thì kỹ năng bơi lại không tốt, thời gian cấp bách, mạng người quan trọng, nhi thân không nghĩ nhiêu như vậy, mới nhảy xuống nước cứu người... Chờ cứu người lên rồi... Mới phát hiện nữ tử tự sát kia... Lại là Tân tiểu thư..."
Tự sát?
Tin tức này khiến Cảnh Tuyên Đế chú ý.
Tần Giang thua trận đại bỉ, Tân Yên Nhiên vì vậy mà luẩn quẩn trong lòng sao?
Tiêu Độc Nghiệp hận không thể đào cả trái tim ra: "Phụ hoàng, ngài tin tưởng nhi thần, nhi thần thật sự không làm ra chút hành động xấu nào với Tần tiểu thư... Tứ đệ và Ngũ đệ cũng có mặt, phụ hoàng có thể hỏi bọn họ một chút!"
Ánh mắt của Cảnh Tuyên Đế dừng ở trên người Tứ hoàng Tử cùng Ngũ hoàng tử.
Tứ hoàng Tử nói: "Bẩm phụ hoàng, đúng là sau khi cứu Tần tiểu thư lên, đại ca đã lập tức giao cho hạ nhân."
Ngũ hoàng tử cũng gật gật đầu, chứng minh là đúng thật như thế.
Cảnh Tuyên Đế bình phục một chút cơn giận, trâm giọng nói: "May người các con, lui xuống trước di
Tiêu Độc Nghiệp đứng lên, xoay người chuẩn bị rời đi cùng các đệ đệ.
Cảnh Tuyên Đế lại mở miệng: "Lão Tam, con lưu lại."
Tiêu Độc Nghiệp liếc Tiêu Trọng Hoa một cái.
Tiêu Trọng Hoa nói: "Vâng, phụ hoàng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận