Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1862: La Sat TOi 2

Chuong 1862: La Sat TOi 2Chuong 1862: La Sat TOi 2
Nguyệt sư muội đang bị thuốc tác động, dân không thể nhúc nhích, âm thanh cũng mềm nhữn: "Không thể thả bọn họ đi... Bọn họ ăn trộm Xà Cốt Hoa."
Khóe môi nam nhân nhech lên, khom người ôm lấy Tô Tiểu Tiểu đang ngủ, nhún chân một cái bay lên rời đi.
Ngọc sư tỷ nhìn hai bóng dáng rời xa, nhíu mày nói: "Lâu trưởng lão, hai người này xâm nhập vào cấm địa núi Thánh của chúng ta. Trong đó có một người là nam nhân, theo quy định của điện Thánh nữ, phải giết hết bọn họ mới đúng, sao lại thả bọn họ đi? Hơn nữa, cho dù có để rời đi thì cũng phải bắt bọn họ để lại Xà Cốt Hoa chứ."
Lâu trưởng lão nói: "Các ngươi không phải đối thủ của hắn ta."
Nguyệt sư muội cực kỳ kích động, phản ứng mãnh liệt nhất: "Một người, hai người không phải nhưng chúng ta có nhiều người chẳng lẽ chúng ta cùng lên đánh lại không đánh lại hắn ta sao?"
Lâu trưởng lão từ tốn nói: "Đánh thắng được thì thế nào? Đánh chết có lợi sao? Chỉ là một đóa Xà Cốt Hoa thôi cũng không phải là không thể cho."
Nguyệt sư muội cực kỳ không đồng ý nói: "Xà Cốt Hoa chỉ ra một năm một lần, là thảo dược cực kỳ trân quý. Lâu trưởng lão, chúng ta kính trọng ngày nhưng chuyện để cho người xâm nhập thoát thì chúng ta thật sự không thể gật bừa được."
Lâu trưởng lão chậm rãi nói: 'Các ngươi có nhìn thấy rõ ràng kiếm của người kia không?”
Mọi người nhíu mày suy yên lặng.
Các nàng chỉ chú ý tới mặt và động tác của người kia nên trong chốc lát không chủ ý tới kiếm của hắn ta là gì.
Lâu trưởng lão nghiêm mặt nói: 'Là la sát kiếm."
Vừa nói xong, sắc mặt của mọi người thay đổi lớn.
Các nàng có nghe tới la sát kiếm, thậm chí là như sấm bên tai.
La sát kiếm xuất ra, điện diêm vương mở.
Người nọ là thiên hạ đệ nhất sát thủ - Ngọc diện la sát sao?
Sao có thể chứ?
Ngọc diện la sát đã mai danh ẩn tích nhiều năm, trên giang hồ từ lâu đã không thấy hành tung của hắn ta.
Sao hắt ta lại tới Nam Cương chứ?
Lại còn xuất hiện ở núi Thánh?
Tô Tiểu Tiểu bị tiếng nước róc rách chảy đánh thức, mở mắt ra phát hiện mình nằm trong một cái hang núi sạch sẽ.
Dưới thân là cỏ khô ấm áp, trên người là chiếc áo choàng có mùi thơm quen thuộc.
Mà đầu nàng tựa vào đùi thon dài.
Tô Tiểu Tiểu ngẩn người, bật dậy nhìn đối phương: "Vệ Đình? Sao chàng lại tới đây? Nơi này là đâu?"
Nàng nhớ mình đang bị đám Ngọc sư tỷ của núi Thánh phía Bắc đuổi giết, nàng muốn tìm cơ hội trốn vào hiệu thuốc nhưng lại không may bị rơi xuống.
Sau khi hồi phục trí nhớ thì là hiện tại.
Vệ Đình thản nhiên nói: "Phía Nam núi Thánh, ở gần suối."
Tô Tiểu Tiểu nhận ra: "Ồ, khó trách nghe được tiếng nước chảy. Nhưng... sao chàng lại ở đây?"
Dù là phía Bắc núi Thánh hay phái Nam núi Thánh thì tất cả nam nhân bị bắt, không có lý do thì trực tiếp giết.
"Đi ngang qua Vệ Đình lạnh lùng nói.
Tô Tiểu Tiểu lấy tay chống người gần vào hắn, nhìn chăm chú hai con ngươi của hắn.
"Thật ra ngươi lo lắng, lo ta bị phiên toái."
Vệ Đình ồ lên: "Ta lo lắng nếu không lấy được thuốc cho Nhị ca thì sẽ chậm trễ thời gian cứu Nhị ca."
"Bụng nói một đằng nghĩ một nẻo." Tô Tiểu Tiểu ngồi xuống, bỏ búi tóc rối trên đầu ra, lại nói: "Có nghĩa là chàng vừa mới cứu ta từ trong tay bọn họ? Các nàng đông lại mạnh, không biết có đuổi theo hay không, chúng ta chạy nhanh trời khỏi nơi này."
Dù sao Xà Cốt Hoa lất được rồi cùng không cần thiết tiếp tục ở lại núi Thánh.
Canh giờ hiện nay chắc Doãn Tiệp Điệp cũng xong vòng chọn lựa thứ hai.
Vệ Đình không nói gì.
Hành động của Vệ Đình trong mắt Tô Tiểu Tiểu là cam chịu.
Nhưng thật ra, hắn cũng hơi buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận