Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1968: La Sat Ra Uy. 1

Chuong 1968: La Sat Ra Uy. 1Chuong 1968: La Sat Ra Uy. 1
Tô Ly chớp chớp mắt hỏi: "Này, mọi người sao vậy? Bộ dáng nhìn giống như muốn ăn thịt người ấy, tên tiểu tử Lãnh Tử Lăng kia lại đến gây chuyện à?”
"Không phải Lãnh Tử Lăng." Vệ Lục Lang cau mày, là cha, ông ấy đi rồi."
"Đi rồi ý là gì?" Tô Ly không hiểu.
Hắn ta mới chỉ đến đây một thời gian ngắn, cũng không biết nhiều về tình hình của Vệ Tư, chỉ biết mấy năm nay ông ấy bị Thánh Nữ điều khiển khống chế, thành một cao thủ, con rối bù nhìn chỉ nhận lệnh từ Thánh Nữ.
Như hôm nay điện Thánh Nữ và một nhóm thích khách không rõ thân phận đang tìm kiếm ông trên phố.
Cho đến hôm nay, chỉ có một mình Lãnh Tử Lãng thành công tìm đến được đây.
Nói là thành công nhưng thực tế thì phần nhiều là may mắn, hắn vô tình đi ngang qua nơi này, gặp Lý Uyển đi ra ngoài mua đồ.
"Cha sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy đi." Vệ Thanh cân nhắc "chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."
Mấy huynh đệ hoàn toàn đồng ý như vậy.
Bất luận những ngày qua cha có đánh bọn họ thế nào đi chăng nữa ông cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa bọn họ.
"Là Thánh Nữ triệu hồi cha." Vệ Đình nói.
Mấy người đều nhìn sang hắn.
Vệ Lục Lang hỏi: "Tiểu Thất, có phải đệ biết được chuyện gì phải không?"
Vệ Đình chăm chú nói: "Lần trước lúc ta vào Thánh Sơn, nghe được mấy đệ tử thảo luận ve cao thủ bù nhìn của Thánh Nữ, nghe nói Thánh Nữ có thể dùng sáo triệu hồi bọn họ, mọi người nghĩ lại xem có phải lúc đó có nghe thấy tiếng sáo không?"
"Không có nghe thấy.' Vệ Lục Lang gãi gãi đầu "Đại ca và nhị ca hai người có nghe thấy không?”
Vệ Thanh lắc đầu.
Sau khi hắn bị mất võ công, năm giác quan của hắn không thể bằng người luyện võ.
Quỷ Bố nghĩ nghĩ một lúc: "Ta hình như nghe thấy một chút, nhưng không chắc có phải không.'
Vốn dĩ ngoài đường nhiều âm thanh ồn ào, làm tử sĩ nghe được cũng nhiều, hắn đối với tiếng sáo của điện Thánh Nữ cũng không mẫn cảm, cho nên cũng không chú ý tới.
Nếu là tiếng đàn cầm của Lăng Vân, hắn nhất định sẽ nhận ra xông ra ngoài. Vệ Thanh nói: "Vậy thì theo kế hoạch, tách ra tìm kiếm."
Ngay khi Vệ Tư biến mất, Quỷ Bố với Vệ Lục Lang đã định đi tìm, chỉ là còn chưa kịp đi Vệ Đình và Tô Ly đã trở và.
Vệ Lục Lang chỉ về hướng đông nam nói: "Cha biến mất ở hướng đó, chúng ta đi đường khác nhau, nhị ca, huynh đợi ở nhà, vạn nhất cha tự mình trở về, huynh nhớ giữ người lại, đợi chúng ta trở về."
Vệ Thanh đáp ứng: “Được.
Mấy người chia nhau đi tìm.
Bọn họ bắt buộc phải tìm được Vệ Tư.
Nếu Thánh Nữ có thể dùng sáo triệu hồi Vệ Tư, chứng tỏ Vệ Tư vẫn có khả năng bị khống chế như cũ.
Biết được dã tâm của Thánh Nữ, ai cũng không dám bảo đảm Thánh Nữ sẽ không làm điều gì quá đáng với Vệ Tư.
Chỉ là Nam Cương rộng lớn như vậy, muốn tìm một người cũng giống như mò kim đáy bể.
Ba huynh đệ thật sự hy vọng có thể tìm ra manh mối nào đó, nhưng rồi lại thất vọng, với võ công của bọn họ sẽ khó có ai có cơ hội đuổi theo.
Võ công quá cao, đôi khi cũng là một loại khó khăn.
Tô Ly chính là không có bản lĩnh lớn như vậy, hắn giống như con ruồi không đầu, đi đến đâu thì tìm đến đó, thành công đem bản thân đi lạc.
"Không phải chứ, đây là đâu?"
Hắn gãi gãi đầu nhìn con đường cũ vắng lặng ảm đạm, một hơi thở run rẩy xuyên qua tứ chị, xương cốt.
"Nơi vương đô Nam Cương mà vẫn còn một chỗ tồi tàn thế này à? Chẳng lẽ gặp quỷ?"
Một kỹ năng tổ truyền của Tô gia đó chính là-sợ ma.
Tô Ly cũng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận