Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 208: Than The 4

Chuong 208: Than The 4Chuong 208: Than The 4
Ở nhà dưỡng thương suốt một tháng, ngoại trừ thỉnh thoảng lão cha Tô gọi hắn đến học cách làm ruộng, hắn cơ bản không có tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nên đã dưỡng ra một làn da trắng trẻo.
Không chút gì gọi là nữ tính, cả người hắn anh khí mười phần, sát khí cũng mươi phần.
"Đa tạ.
Tô Tiểu Tiểu cầm lấy dao găm.
Nàng đã nhìn thấy Vệ Đình mài con dao này nhiều lần, nhìn rất sắc bén, nàng đã thèm thuồng từ lâu.
Hôm nay cuối cùng cũng chạm vào được.
Cảm giác đầu tiên là nặng.
Tô Tiểu Tiểu trang trọng rút dao ra từ từ.
Vệ Đình nhẹ nhàng nhắc nhở: "Nó rất bén, cẩn thận chút."
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu cười: "Chàng lo lắng cho ta à?"
Vệ Đình cười hắc hắc: "Ta sợ nàng sẽ làm bẩn dao găm của tai"
Tô Tiểu Tiểu đắc ý lắc lư nói: "Nếu là như vậy thì chàng đã không đưa nó cho ta, ta mặc kệ, chàng đang quan tâm tai"
Vệ Đình không để ý đến nàng.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu chặt cành cây, khi hạ dao xuống, nàng lập tức bị sốc.
"Oa! Thật là bén!"
Đây chẳng lẽ là chém sắt như chém bùn trong lời đồn?
Tô Tiểu Tiểu thử chém mấy đao, đúng là rất thuận tay.
"Vệ Đình, đây là loại dao găm gì thế?"
"Nàng thích nó à?" Vệ Đình hỏi.
"ỪI" Tô Tiểu Tiểu thành thật nói.
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Trả lại lệnh bài cho ta, con dao găm này là của nàng."
Nàng ném!
Thì ra đây là ý định của hắn!
Tô Tiểu Tiểu thiếu điều muốn chém hắn một đao.
Nàng tưởng là do lương tâm hắn bộc phát, thấy nàng đang loay hoay làm ná cho con trai của hắn, nên đã tặng con dao găm của mình để giúp cô. Ha, quả nhiên không nên đánh giá cao bọn năm nhân...
Sau khi bà đứa trẻ chạy ra khỏi nhà, chúng bắt đầu chạy trong tuyết, bọn chúng nhỏ đến mức chạy một hồi liền biến mất.
Tô Nhị Cau từ trong tuyết dày đào ba đứa nhỏ ra, thở dài: " Mấy đứa nói coi, người tụi con còn không cao bằng tuyết, thế mà một hai phải chạy ra đây chơi!"
Ba đứa nhỏ bất chấp tất cả phải chơi!
Đột nhiên, bọn họ bị thu hút bởi tiếng khóc của một đứa bé.
Ba đứa nhỏ cùng nhau đi theo âm thanh đó.
"Có chuyện gì vậy?" Tô Nhị Cẩu hỏi.
Đại Hổ nói: "Cữu cữu, có người đang khóc."
"Có sao?" Tô Nhị Cẩu nói: "Ta không nghe thấy."
"Có." Nhị Hổ nói.
"ỪI" Tiểu Hổ cũng nghe thấy.
Tô Nhị Cẩu gãi đầu: "Bọn con nghe nhầm à? Làm gì có ai khóc đâu?”
Ba đứa một đứa nắm tay trái cậu ta, một đứa nắm tay phải, đứa còn lại ở phía sau mông đẩy, đem cậu ta đẩy tới hướng nhà họ Tô.
Khi họ đến gần hơn, cuối cùng Tô Nhị Cẩu cũng nghe thấy tiếng đứa bé khóc.
Tô Nhị Cẩu gãi đầu: "Lỗ tai Ba đứa là lỗ tai gì? Ở xa như vậy cũng ghe thấy à?"
Đứa trẻ khóc lớn bên trong là con của Tô Ngọc Nương.
Tô Ngọc Nương có số phận nghiệt ngã, từ lúc sinh đứa bé vào ban đêm cho đến nay, nàng ấy luôn bị đau bụng và không có sữa.
Đứa trẻ đói đến mức khóc lớn.
Tô Ngọc Nương lo đến mức phải bảo đại ca của mình vào trấn trên tìm nhà em chồng mời đại phu, nhưng tới bây giờ vẫn chưa vê.
Châu thị ở bên cạnh đến nhà họ Lý xem thử, khi về bà ta nói với Tô Ngọc Nương, Tiểu Triệu thị đã có sữa cho con bú, sữa nhiều đến nỗi đứa trẻ ăn không hết.
Những lời này như một con dao đâm vào trái tim Tô Ngọc Nương.
Để sinh nở thuận lợi, Tô Ngọc Nương đã đoạt lấy bà đỡ của Tiểu Triệu thị, kết quả không những sinh được một đứa con gái mà còn đem bản thân biến thành như vậy.
Cái này được gọi là gì?
Tô Cẩm Nương không có mặt mũi nào đi cầu xin Tiểu Triệu thị.
Cuối cùng vẫn là Phương thị chịu không nổi ôm đứa nhỏ qua nhà họ Lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận