Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2942: Vệ Tiểu Bảo: Oa~ 1

Chương 2942: Vệ Tiểu Bảo: Oa~ 1Chương 2942: Vệ Tiểu Bảo: Oa~ 1
Tỷ phu đối xử tốt với tỷ, đối xử tốt với cậu, cậu đều biết, cậu cũng sẽ đối xử tốt với tỷ phu.
Vệ Đình nhìn viên Long tỉnh của Tô Nhị Cẩu, một lát sau nhìn về phía bia đá vô tự, bình tĩnh nói: "Đã nhập thổ vi an, hà tất quấy nhiễu sự thanh tịnh của tiền nhân?"
Tô Tiểu Tiểu đỡ hắn ngồi dậy, hiếm khi không cãi nhau với hắn, mà nghiêm túc hỏi hắn:
"Chàng vậy là không muốn thiên hạ?"
Vệ Đình mỉm cười, dùng bàn tay to đầy vết thương nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng bóp nhẹ:
"Nàng chính là thiên hạ của ta."
Trên mặt biển mênh mông vô tận, Vệ Tư và Giang Quan Triều đã phơi nắng ròng rã hai ngày rồi.
Tàu buôn đi qua từng chiếc một, vậy mà chẳng có ai chịu cứu hai tên điên này.
Hai con vịt trên cạn nằm sống soài trên đáy thuyền đang lắc lư dữ dội, trừng mắt nhìn nhau, tủi thân vô cùng.
Giang Quan Triều lạnh lùng nói: "Đều tại ngươi, nếu không phải ngươi lật thuyền thì chúng ta đã chèo đi từ lâu rồi."
Vệ Tư hừ một tiếng: "Ngươi chèo một cái cho ta xem nào!"
Giang Quan Triêu nghĩ đến Vệ Đình, đúng là cha nào con nấy, tính tình đáng ăn đòn như nhaul
"Vệ đại tướng quân! Có phải là người không?”
Cùng với giọng nói quen thuộc vọng đến từ phía tây xa xa, một nam nhân thân hình vạm vỡ chèo thuyền tiến vào tâm mắt của hai người.
Nam nhân đó không phải ai khác, chính là chủ nhân của Hỏa Sát Môn - Lục Ngạo Thiên.
Sau khi Giang Quan Triều nhận ra đối phương, ông ta quay đầu nhìn Vệ Tư, ngờ đâu chỉ một cái liếc mắt đã khiến ông ấy run rẩy cả người.
Vệ Tư, người trước đó còn nằm sõng soài như một con bạch tuộc không chút hình tượng, giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, chuyển sang tư thế ngồi xếp bằng nghiêm trang.
Khí thế tiên phong đạo cốt đó, nếu không biết còn tưởng là thần tiên phương nào giáng trần đến biển cả.
Tên khốn này... Giang Quan Triều một lần nữa chứng kiến sự vô liêm sỉ của Vệ Tư. Hơn nữa, vì ông ta mất tập trung trong chốc lát, thuyên nhỏ của Lục Ngạo Thiên đã chèo tới, nhìn thấy Giang Quan Triều chưa kịp thay đổi tư thế.
Lục Ngạo Thiên há hốc mồm: "Giang minh chủ?"
Chất tiệt!
Nam nhân nằm ngửa kia là Giang Quan Triều sao?
Hắn ta suýt chút nữa không nhận ra.
Giang Quan Triêu mặt mày xanh mét, châm chậm ngôi dậy.
Vừa định ngồi thẳng, Vệ Tư đã cố tình lắc một cái.
Giang Quan Triêu không thể chịu đựng được nữa: "Vệ Tư, ngươi muốn chết à!"
Vệ Tư vẫn thản nhiên lắc lư.
Giang Quan Triều nghiến răng, dứt khoát đẩy ông ấy xuống biển.
Vệ Tư: ”... H
Nhìn hai vị đại lão đánh nhau kịch liệt dưới biển, Lục Ngạo Thiên mặt mày nhăn nhó: "Ta có thể xem không? Không phải lát nữa sẽ bị diệt khẩu chứ..."
Lục Ngạo Thiên vội vã chèo thuyền rời đi.
Hai người đang đánh nhau dở chừng: '..."
Lục Ngạo Thiên trở về đảo cầu cứu Vân Sương - cung chủ Bách Hoa cung.
Vân Sương mặt không biểu cảm kéo hai con vịt trên cạn lên thuyền.
Hai người còn muốn đánh nhau
Vân Sương: "Đều ngồi xuống cho ta!"
Vệ Tư giả vờ ngồi xuống.
Giang Quan Triều không muốn so đo với nữ nhân, liếc nhìn Vệ Tư một cái cũng định ngồi xuống.
Vệ Tư thản nhiên duỗi một chân ra.
Giang Quan Triêu còn không hiểu ông ấy sao?
Nhìn thấy thấu từ lâu rồi!
Thật bỉ ổi!
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, đợi khi trở về bờ, nhất định sẽ đánh cho ra tròi
Để tránh bị Vệ Tư tính kế thêm lần nữa, Giang Quan Triêu dứt khoát phủi phủi vạt áo, ngồi sang bên cạnh Vân Sương. Chương /đ34z. vỆ ¡ Ieu öao. Ua~ ¡ Vân Sương không quen nam nhân đến gần, nhíu mày, nhưng nghĩ đến việc hai người này ngồi cùng một chỗ sẽ không an phận, cuối cùng vẫn nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận