Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2961: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 2

Chương 2961: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 2Chương 2961: Ký Sự Bán Manh Của Vệ Tiểu Bảo 2
Chưa bao giờ trông trẻ, Giang Quan Triều hoảng loạn vô cùng!
Ông ta luống cuống tay chân, cả người đều không ổn!
Giang minh chủ giết người như giết muỗi, lại bị một đứa trẻ con dọa đến mất hết phong thái, nói ra ai mà tin được?
"Đến-"
Đến cái gì đến?
Ông ta không cần mặt mũi nữa sao?
Một đệ tử định tiến lên, bị một đệ tử khác ngăn lại.
"Muốn bị diệt khẩu à?!"
Giang Quan Triều kinh hoàng nhìn Vệ Tiểu Bảo khóc càng lúc càng to, đầu óc ù ù, cả người đều cứng đờ.
"Vân cung chủ... Vân cung chủ... Vân Sương!"
Vân Sương mím môi, nhịn cười thầm trong lòng, ung dung lên boong tàu.
Giang Quan Triều mặt cắt không còn giọt máu, thân thể liều mạng ngả về sau, hai tay đưa về phía trước đỡ Vệ Tiểu Bảo, duỗi thẳng hơn cả đũa: "Còn không mau bế nó đi?"
Vân Sương nhướng mày: "Ta không bế được."
Giang Quan Triêu nghiến răng: "Ngươi không bế ta ném!"
Vân Sương: Ngươi ném đi.”
Giang Quan Triều: "... !"
Ông ta không hề thương tiếc mạng sống của một đứa trẻ, nhưng Giang Quan Triều ông ta từ trước đến nay luôn phân rõ ân oán.
Ông ta nợ Vân Sương một ân tình, đương nhiên không thể làm hại đứa bé này.
Nhưng đứa bé này khóc quá to, ông ta sắp chịu không nổi rồi!
"Ngươi mau bảo nó đừng khóc nữa!"
"Ngươi hung dữ như vậy, nó sẽ khóc to hơn nữa.
Giang Quan Triều tức nghẹn họng, trừng mắt nhìn Vân Sương, từng chữ từng chữ nói: "Ngươi, bảo, nó, đừng, khóc, nữa."
Vân Sương bất lực nhún vai: "Việc này ta không làm được, Tiểu Bảo khóc chỉ có hai người dỗ được, một là mẹ nó, hai là Sát Nô." Nương của đứa bé có thể cho đứa bé bú, hiển nhiên Giang Quan Triều không có chức năng này.
Giang Quan Triều nhịn cơn xung động đảo ngược kinh mạch: "Sát Nô dỗ thế nào?"
Vân Sương chỉ lên trời: "Ném cao cao."
Giang Quan Triều mặt tối sâm: "Ý ngươi là muốn bản tọa dỗ trẻ con?"
Vân Sương lý lẽ hùng hồn: "Là ngươi chọc nó khóc."
Giang Quan Triều lại nghẹn họng.
Ông dừng một chút, trong lòng vẫn vô cùng phản đối: "Ngươi đến đây."
Vân Sương liếc nhìn Vệ Tiểu Bảo: "Ngươi xem nó có chịu cho ta bế không?”
Giang Quan Triều há miệng, cúi đầu nhìn Vệ Tiểu Bảo, vô cùng vụng về và cứng nhắc nói: "Ngươi, đừng khóc.
Vệ Tiểu Bảo không khóc nữa.
Giang Quan Triều lập tức cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh.
Ông thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần!
Ông từ từ đứng dậy, từng bước đưa Vệ Tiểu Bảo cho Vân Sương.
Vân Sương vừa định đưa tay ra đón, Vệ Tiểu Bảo liền bĩu môi: "Oa oa-"
Giang Quan Triêu rùng mình: "Ta ném! Ta ném còn không được sao?!"
Vệ Tiểu Bảo lập tức nín khóc.
Nhưng chưa đầy một giây, miệng nhỏ của nó lại bĩu ra.
Giang Quan Triêu sợ đến phát khiếp: "Lần này lại làm sao nữa?!"
Vân Sương: "Ngươi không được hung dữ với nó, phải khen nó, nhẹ nhàng dỗ dành nó."
Giang Quan Triều: "Lão tử cả đời này chưa từng dỗ ai-"
Vệ Tiểu Bảo gào khóc: "Oa oa—— oa oa——"
Giang Quan Triều rùng mình ba lần!
"Ta dỗ! Ta dỗ còn không được sao?!"
Nếu còn khóc nữa, e rằng đường đường là minh chủ Liên minh Sát thủ như ông ta sẽ nhập ma mất!
Con nhà ai mà khóc to thế này?!
Một khắc sau.
Giang Quan Triều giết người như ngóe vừa ném cao cao, vừa ôm Vệ Tiểu Bảo giả cười hết sức, còn không quên khen Vệ Tiểu Bảo đầy vẻ yêu thương:
“Thật ngoan quá."
Vệ Tiểu Bảo hài lòng vênh chân: "Oa oal”
Cách đó không xa, không ít đệ tử trốn trong góc khuất của cửa thông đạo, chỉ dám thò ra nửa cái đầu, há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Là bọn họ bị tà ma ám, hay minh chủ bị tà ma ám?
Minh chủ vậy mà lại dỗ trẻ con?
Cái này chết tiệt không phải thật chứ?
Minh chủ của bọn họ giết người không chớp mắt, hơn nữa ghét nhất là trẻ con!
Bạn cần đăng nhập để bình luận