Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2558: Đại Ca Tới 3

Chương 2558: Đại Ca Tới 3Chương 2558: Đại Ca Tới 3
Thánh nữ dùng lụa trắng cuốn lấy hai người, sau đó Cảnh Dịch lập tức dùng dao móc đâm mạnh vào giữa vách đá.
Nhưng trọng lượng của bốn người quá nặng, căn bản dao móc không thể nào gánh nổi, lập tức gảy lìa.
Cảnh Dịch dùng tay không cào vào vách đá, rơi xuống chừng một trượng lòng bàn tay đều đã bốc khói, rốt cục cũng bắt được một hòn đá.
May có găng tay bạc, nếu không hai bàn tay hắn ta đã sớm bị mài chỉ còn lại xương trắng.
"Ngươi còn chịu đựng được không?”
Hắn ta hỏi thánh nữ.
Thánh nữ nhổ ra một ngụm máu, dùng tất cả sức lực cuối cùng nắm chặt lụa trắng không thả: "Ừ"
Máu tươi nóng bỏng từ lòng bàn tay chảy ra, nhiễm đỏ dải lụa trắng tinh.
Vệ Lục Lang giống như một con lắc lớn, lắc qua lắc lại ở phía dưới.
Ai nha...
"Hù chết người rồi!"
"La Sát, ngươi không sao chứ?”
Tô Huyên nhắm hai mắt, suy yếu nói: "Ngươi thật sự... On ào muốn chất...
Liễu Trân Nhi bị một người cứu đi lên.
"Tiếp lấy!"
Người nọ vứt Liễu Trân Nhi cho Tứ sư huynh.
Tứ sư huynh vững vàng tiếp được Liễu Trân Nhi, kích động nói: "Đại sư huynh!"
Đại sư huynh bắn ra vô số phi đao lên vách đá: "Đi lên."
"Dan
Tứ sư huynh một tay nắm chặt dây thừng, một tay ôm Liễu Trân Nhi, đạp phi đao hướng phía trên vách đá lao đi.
Ánh mắt Đại sư huynh lạnh như băng nhìn Vệ Đình, không chút lưu tình chém ra một luồng kiếm khí mạnh mẽ.
Đột nhiên Vệ Đình buông dây thừng, rơi xuống xuống dưới.
Đại sư huynh phi thân nhảy xuống, hướng về huyệt bách hội của Vệ Đình, đâm một kiếm!
Kengl
La Sát kiếm ra khỏi vỏ, bay tới chặn lại một kích trí mạng của Đại sư huynh. Nhưng Tô Huyên cũng đã hao hết sạch nội lực Vệ Tư truyền cho hắn ta.
Đại sư huynh lạnh lùng nhìn Tô Huyên, một kiếm đâm xuống.
"Ngươi đừng quá đáng!"
Vệ Lục Lang dùng cánh tay vàng chặn kiếm lại.
Nhưng lưỡi kiếm mang theo lực đạo to lớn, khiến cho thánh nữ và Cảnh Dịch đồng loạt khụy xuống.
Lụa trắng đứt
Vệ Đình cắm dao móc vào vách đá, kịp thời bắt được đoạn lụa trắng đứt lìa của thánh nữ.
Tất cả mọi người đều đã đến cực hạn, thêm một chiêu nữa, bọn họ sẽ không chịu nổi.
Đại sư huynh không cho bọn họ có cơ hội thở dốc, cũng sẽ không nhân từ bỏ qua cho bất kỳ một người nào.
Hắn ta không chút do dự chém một kiếm về phía Vệ Lục Lang và Tô Huyên!
Một chiêu này là không gánh nổi.
Vệ Lục Lang không tiếp tục dùng cánh tay vàng ngăn cản mà dùng dao móc cắt đứt lụa trắng trói trên người và dây thừng, nắm lấy Tô Huyên ném cho Vệ Đình.
Nhưng không ai ngờ tới chính là, Tô Huyên sớm đoán được Vệ Lục Lang sẽ ra chiêu này.
Hắn ta trở tay bắt lấy Vệ Lục Lang, dùng một tia nội lực cuối cùng, một chưởng ném Vệ Lục Lang về phía Vệ Đình bên kia.
Mặt Vệ Lục Lang biến sắc: "La Sát!"
Tô Huyên bình thản cười một tiếng, rơi xuống vực sâu vô tận.
Vệ Lục Lang nhào sang bên cạnh, bị Vệ Đình túm lại.
"Ngươi buông ra ta! Ta phải cứu hắn!"
“Lục ca, huynh nhìn."
Vệ Đình ra hiệu cho hắn ta.
Vệ Lục Lang cố gắng mở to mắt nhìn xuống phía dưới.
Giữa mây mù trắng xóa dày đặc, một bóng người như tiên như ảo vững vàng tiếp Tô Huyên.
Thân pháp của hắn ta cực kỳ nhanh, ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén.
Tuy nhiên động tác ôm lấy Tô Huyên lại dịu dàng đến tận xương tủy.
Hai mắt Vệ Lục Lang sáng lên!
Tô Machl
Một loạt mũi tên ngay ngắn cắm vào giữa vách đá.
Tô Mạch ôm em trai đạp mũi tên bay lên! Ánh mắt hắn ta lạnh như băng nhìn về phía đại sư huynh đang cách ngày càng gần. "Làm hại đệ đệ ta, ta đã cho phép chưa?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận