Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 966: Nội Gián Thật Sự 2

Chương 966: Nội Gián Thật Sự 2Chương 966: Nội Gián Thật Sự 2
Úy Trì Tu nói: "Đương nhiên tốt. Tháng nào Quách phu nhân cũng đến Vệ gia thăm Vệ phu nhân, mấy năm đầu bà ấy đích thân tới, sau đó sức khỏe không cho phép nên thường xuyên ở nhà dưỡng bệnh, đành sai hạ nhân sang đây thăm Vệ phu nhân. Thỉnh thoảng Vệ phu nhân cũng sẽ đi thăm bà, mấy năm nay sau khi Vệ phu nhân dọn đến Tây viện thì ngay cả cửa viện cũng ít ra, gần như toàn là Quách gia tới thăm."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vì chuyện này nên Vệ phu nhân mới định hôn cho Vệ Lục Lang và Quách Linh Tê U?
Úy Trì Tu nói: "Hôn sự của họ không phải do Vệ phu nhân quyết định. Thật ra trước đó có lúc Vệ phu nhân còn từng phản đối mối hôn sự này."
Kinh thành mưa ba ngày mới tạnh.
Đêm đó, tất cả cổng thành đều đóng chặt, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa lao đến từ cổng phía tây.
Xe ngựa dừng lại ở cửa thành, xa phu ngửa đầu nhìn lính canh trên tháp nói: 'Mở cửa thành!"
Lính canh không để ý tới gã ta.
Xa phu lấy lệnh bài bên hông ra, ở khoảng cách này đối phương đương nhiên không nhìn thấy gì, nhưng không cản được việc xa phu dựa vào nó để đạt mục đích.
"Lệnh bài của Tể tướng ở đây, mở cổng thành!"
Nghe nói là lệnh bài của Tể tướng, lính canh sửng sốt một lát, sau đó vội vàng xuống lầu xác nhận.
Sau khi chắc chắn con rể của Tể tướng đang ngồi trên xe ngựa, lính canh vội nhận mắt mình vụng về rồi cung kính mời người vào thành.
Cung học ban đầu dự kiến tổ chức kiểm tra môn cưỡi ngựa bắn cung sau ngày thi viết, nhưng do mưa lớn, Cung học cho nghỉ ba ngày, Quách Linh Tê cũng ở nhà rảnh rỗi ba ngày.
Lúc sắp rảnh đến mốc người, nha hoàn hưng phấn chạy vào nhà: "Quận chúa! Đại thiếu gia về rồi!"
Hai mắt Quách Linh Tê sáng lên: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, đại ca có lừa ngươi bao giờ chưa?”
Một nam tử dáng người cao lớn bước vào với giọng nói trong sáng vang dội.
Hắn ta mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, mặt mày khá tương tự Quách Linh Tê, nhưng lạnh lùng anh khí hơn Quách Linh Tê nhiều.
"Đại caU" Quách Linh Tê như chú chim sơn ca nhào vào lòng Quách Hoàn.
Nam nữ bảy tuổi đã chia bàn mà ngồi, nhưng huynh muội nhà này rất thân thiết, không cần quá mức tị hiềm làm gì, càng đừng nói Quách Hoàn lớn hơn Quách Linh Tê mấy tuổi, luôn rất mực yêu thương nàng ta.
Trong lòng Quách Linh Tê, ca ca thân với mình hơn cả cha.
Quách Hoàn ôm lấy vai muội muội: "De đại ca xem nào, tiểu quận chúa nhà chúng ta có phải lại xinh đẹp hơn không nhỉ?"
Trước mặt người khác, Quách Linh Tê là một tiểu quận chúa điêu ngoa vô lý, trước mặt Quách Hoàn lại là một cô muội muội cực kỳ ngoan ngoãn đáng yêu.
Quách Linh Tê nũng nịu nói: "Còn nói nữa, đi lâu vậy mới về!"
Quách Hoàn bất đắc dĩ nói: "Đại ca cũng muốn vê sớm, ngặt nỗi có quá nhiều chuyện trì hoãn, biết ngươi chờ sốt ruột, để sớm chạy về gặp ngươi, đại ca đi suốt đêm, còn bỏ cả đội xe ngựa của triều đình lại."
Quách Linh Tê lo lắng hỏi: "Vậy, huynh mệt gần chết rồi phải không?”
Quách Hoàn cười: 'Đại ca mệt một chút không sao.'
Quách Linh Tê đau lòng: "Đại ca đi thỉnh an tổ phụ và phụ thân chưa?”
Quách Hoàn nói: "Không, tới xem ngươi trước.
Quách Linh Tê ôm lấy cánh tay hắn ta, hài lòng cười: "Lat nữa ta và huynh cùng qua đói! Đại ca lại đây ngồi!"
Huynh muội hai người ngồi xuống trường kỷ.
Nha hoàn dâng chậu nước và khăn lên, Quách Hoàn rửa tay, lấy khăn lau khô.
Một nha hoàn khác dâng trái cây, điểm tâm và trà.
Quách Hoàn tiện tay nâng chung trà lên uống một ngụm, hỏi Quách Linh Tê: "Nửa năm nay đại ca không ở kinh thành, ngươi có gặp rắc rối gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận