Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 667: Chân Tướng Năm Đó 2

Chương 667: Chân Tướng Năm Đó 2Chương 667: Chân Tướng Năm Đó 2
Công chúa Tĩnh Ninh mờ mịt nhìn cung nữ thái giám một phòng: “Đây là làm sao vậy?”
Đào Chi di đầu gối tiến lên, tới mép giường mới đứng dậy, đỡ công chúa Tĩnh Ninh ngôi dậy: "Công chúa, người hôn mê lâu như vậy, dọa chết nô tỳ!"
“Ta... Hôn mê?”
Công chúa Tĩnh Ninh rất ngoài ý muốn.
Nàng ấy không cảm thấy mình hôn mê, nàng ấy còn không phải là ngủ một giấc?
"Giờ nào?" Nàng ấy hỏi.
"Giờ Thìn. Đào Chi nghẹn ngào nói.
"Thìn... Công chúa Tĩnh Ninh cả kinh: "Buổi sáng?"
Nàng ấy rõ ràng nhớ rõ là đang nghỉ trưa...
Đào Chi thut tha thút thít nói: "Người hôn mê một ngày một đêm, dù gọi thế nào đều không tỉnh, nương nương tuyên thái y lại đây, thái y châm cứu cho người, người cũng vẫn hôn mê bất tỉnh...
"Khụt"
Từ chối thừa nhận mình ngủ đến giống đầu heo Tĩnh Ninh hắng giọng nói, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại ta đã tỉnh, không có việc gì, đều đứng lên đi."
Mọi người như trút được gánh nặng đứng dậy.
Đào Chi nói: "No tỳ đi báo bình cho nương nương an, nương nương lo lắng một đêm... Mặt khác... Tam điện hạ và bệ hạ cũng đã tới."
Nửa khắc sau, Mai cô cô bên người Hoàng Hậu lại đây, phía sau bà ấy đi theo một người thái y.
Thái y xem mạch cho công chúa Tĩnh Ninh: “Điện hạ đã không sao.
Mai cô cô để cung nhân đưa thái y đi ra ngoài.
Công chúa Tĩnh Ninh nói: 'Cửa sổ đều mở ra đi, quá tối."
Cung nhân thu bình phong lại, mở cửa sổ hiên ra.
Đào Chi cầm nước ấm lại đây, Mai cô cô tự mình ướt khăn lau mặt cho công chúa Tĩnh Ninh.
Khăn chưa rơi xuống, Mai cô cô kinh ngạc a một tiếng.
"Điện hạ, mặt của người..."
"Mặt ta làm sao vậy?" Công chúa Tĩnh Ninh căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là càng thêm nghiêm trọng sao?
"Đào Chi! Lấy gương tới!" Nàng ấy phân phó.
Đào Chi cầm gương gỗ đào tới.
Công chúa Tĩnh Ninh nhìn lên gương, cũng a một tiếng: "Mặt của ta..."
Hôm qua mặt còn đầy vết sẹo, có mấy cái thậm chí mưng mủ, hôm nay lại mất đi không ít.
Gương mặt này cũng không đáng sợ.
"Chính là bôi thuốc của Hồ thái y?" Mai cô cô hỏi.
Đào Chi liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Mai cô cô!"
Mai cô cô hiểu ý cười: "Y thuật của Hồ thái y cũng không khiến người thất vọng."
Tĩnh Ninh công chúa nói: "Không phải Hồ thái y.'
Nàng nhớ rất rõ ràng, bôi xong thuốc của Hồ thái y, chỉ là mát lạnh một lát, lại đau khổ đan xen lần nữa.
Nhưng sau khi dùng thuốc đồng học cho nàng, nàng thoải mái rất nhiều.
Cũng chính là vì quá thoải mái, mới có thể vững chắc ngủ một giấc ngon lành.
Từ thuốc của Tô Tiểu Tiểu, công chúa Tĩnh Ninh nghĩ tới điểm tâm Tô Tiểu Tiểu đưa cho chính mình.
Nàng nhìn về phía hộp điểm tâm trên bàn không cánh mà bay, hỏi: "Điểm tâm của ta đâu?”
Đào Chi nói: "Ngài là nói một hộp trên bàn ban đầu kia sao? Be hạ ăn luôn."
Cảnh Tuyên Đế vốn là tới thăm Tĩnh Ninh, ngồi xuống, đã thấy điểm tâm lần trước Khôn Ninh Cung đưa tới, sau đó ông ta vừa lơ đãng, xử lý hết.
Một cái cũng không để lại cho Tĩnh Ninh.
Công chúa Tĩnh Ninh đen mặt.
Hẻm Lê Hoa.
Tô Tiểu Tiểu cũng đã dậy.
Nàng lại nhớ lại dư vị tối hôm qua một lần, tâm tình hơi không tồi.
Nhưng mà nhìn ba đứa nhỏ bên cạnh ngủ, nàng vỗ lên trán.
"Để gia hỏa này trêu chọc, quên hỏi hắn, có phải ba hài tử thật sự là cốt nhục của ca ca hắn hay không? Quả nhiên, sắc đẹp hại người."
Hôm qua Tô Mạch nói phỏng đoán của mình, nàng bảo Tô Mạch tạm thời không cần nói cho Tần Thương Lan và lão hâu gia.
Tô Mạch đồng ý rồi.
Nhưng cũng chỉ có ba ngày, bởi vì ba ngày sau, thám tử trở về, nhất định sẽ bẩm báo với lão hau gia. "Trong vòng ba ngày, ta hẳn là có thể nhìn thấy Vệ Đình đi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận