Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1192: Thân Tướng Rời Núi 2

Chương 1192: Thân Tướng Rời Núi 2Chương 1192: Thân Tướng Rời Núi 2
Vệ Đình rút bảo kiếm ra: "Nếu ta đã tới đây thì không có ý định trở ve tay không. Đêm nay, không phải ta lấy mạng ngươi thì chính ta sẽ tự dâng hiến linh hồn mình cho Vệ Gial"
"Vậy sao? Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi đánh thắng được ta hay là đánh thắng được đại quan Bạch Liên Giáo sau lưng ta?”
"Đại quân gì chứ?” Chân mày Lão Hầu gia nhíu lại.
Một giây sau đó, ông ấy liền nhìn thấy phía sau thung lũng là toàn bộ đại quân đông nghìn nghịt xuất quân, trông cứ như cơn thủy triều chiếm lấy cả vùng núi.
Đây là... mười ngạn đại quân!
Thứ rừng đào thật sự che giấu là đại quân riêng của Bạch Liên Giáo!
“Tên súc sinh này...
Lão Hầu gia cắn chặt răng.
Ông ấy thi triển khinh công, phi thân lên, rút kiếm ra hướng về phía Mạc Quy Viễn.
Mạc Quy Viễn đánh một chưởng liền đánh bay ông ấy dil
Vệ Đình kiễng chân lên, bay lên trời đỡ lấy Lão Hầu Gia.
Sau khi tiếp đất, Lão Hầu gia bất chợt khạc ra một ngụm máu!
"Thăm dò được rồi... trên người hắn... có mùi của tử sĩ... hắn ta hấp thu nội lực của Tu Nô..."
Khó trách sao nội lực của Tu Nô đều mất hết.
Lão Hầu gia lại tiếp tục ói ra mất bụm máu.
Bản thân Mạc Quy Viễn đã không yếu, giờ còn có thêm Tu Nô nên Mạc Quy Viễn lúc này đã không còn là người mà bọn họ có thể đối phó.
Lão Hầu gia nắm lấy tay Vệ Đình: "Ta giữ chân hắn... Ngươi nhanh đi đi... Dẫn Đại Nha rời đi... nhất định không được... hành động theo cảm tính..."
Ông ấy có thể chết.
Nhưng Đại Nha thì không được.
Khi ấy không thể bảo vệ tốt em gái thì hôm nay dù chuyện gì đi chăng nữa cũng phải bảo vệ được cháu gái của em gái mình.
"Tên súc sinh, ta lấy mạng đổi mạng với ngươi!"
"E rằng người không có cơ hội này đâu!"
Mạc Quy Viễn nắm cây thương trong tay phóng về hướng hai người bọn hol
Vệ Đình ôm Lão Hầu gia, lắc mình tránh nét!
Cây thương đâm vào tảng đá sau lưng hai người tạo ra một lỗ thủng vô cùng lớn. Mạc Quy Viễn giục ngựa chạy, lạnh lùng rút cây thương ra một lần nữa đuổi giết hai người bọn họ.
Hắn cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lão Hầu gia không muốn mình liên lụy đến Vệ Đình nên đánh một chưởng đẩy Vệ Đình ra.
Cây thương không chút do dự lao vào ngực ông ấy.
Viul
Một mũi tên bay trên không trung bắn trúng vào đầu cây thương.
Cây thương bị đánh văng đi.
Mạc Quy Viễn nheo mắt lại, nghiêng đầu nhìn ve hướng bên này.
Tô Tiểu Tiểu một lần nữa giương cung.
Mạc Quy Viễn cũng không để cho nàng có cơ hội ra tên, hắn ta phóng cây thương lao về hướng Tô Tiểu Tiểu!
Lão Hầu gia đột nhiên biến sắc: "Đại Nha —— "
Vệ Đình phi thân ngăn lại, đáng tiếc cây thương đã bay sượt qua trước mặt hắn,
Trong giây lát, cây thương đã lao tới trước mặt Tô Tiểu Tiểu.
Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Cây thương lao nhanh nhắm vào ấn đường của Tô Tiểu Tiểu!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Một ngọn thương nặng như ngàn thanh kiếm, với uy lực như sấm sét, bất ngờ đánh bay cây thương đi!
Yal Yal Yal
Đó là một tiếng gam đồng đều trộn lẫn với tiếng va chạm của áo giáp lạnh như băng, tiếng ngựa đạp càn khôn, mặt đất rung chuyển!
Là đội quân tinh nhuệ của Tần gial
Tần Thương Lan mặc bộ giáp bạc sáng lấp lánh, cưỡi chiến mã, xuất hiện oai phong lẫm liệt từ màn đêm lao ral
Lão Hầu gia khi nhìn thấy hình bóng của Tần Thương Lan, trong lòng liền nhẹ nhõm hẳn.
Ông ấy lau sạch vệt máu ở khóe miệng, cười một cách yếu ớt nhưng đầy sảng khoái: "Lão cam thú, xem ra ngươi đã đến rồi."
Tần Thương Lan siết chặt dây cương khiến con ngựa kịp thời ngừng lại.
Khi ông ấy giương cao tay thì đội quân tinh nhuệ ở đăng sau cũng đồng loạt dừng lại.
Gió núi hú hét, lá cờ tung bay.
Thung lũng vừa nấy còn vang vọng tinh thần chiến đấu hào hùng ngay lập tức liên trở nên im lặng như tờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận