Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1007: Quách Hoàn Bị Bắt 3

Chương 1007: Quách Hoàn Bị Bắt 3Chương 1007: Quách Hoàn Bị Bắt 3
Quách Hoàn gật đầu, dịu dàng nói: "Nhị điện hạ đều khỏe mạnh, chỉ là cực kỳ nhớ nhung bệ hạ cùng hai vị công chúa điện hạ."
'ối"
Công chúa Huệ An bỗng nhiên kêu một tiếng.
Thì ra, là một tiểu nam hài ven đường không cẩn thận đụng phải nàng ta.
Tiểu nam hài ước chừng mới hai ba tuổi, cơ thể gầy gò, trên y phục bị vá lỗ chỗ.
Tiểu nam hài ngồi dưới đất, sững sờ nhìn nàng ta.
Rất nhanh, một phụ nhân đi tới, ôm lấy tiểu nam oa, liên tục xin lỗi công chúa Huệ An: "Cô nương, xin lỗi..."
Công chúa Huệ An thấy đối phương chỉ là một hài tử, không nhất thiết phải so đo, nói: "Không sao, các ngươi di đi."
"Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương!"
Phụ nhân vội vàng bế đứa bé rời đi.
Công chúa Huệ An nhìn làn váy bẩn thỉu của mình, chán nản thở dài.
Đây là chiếc váy nàng ta thích nhất...
Quách Hoàn nhìn công chúa Huệ An một chút, lại nhìn vê phía tiểu nam hài ach được ôm đi xa, chậm rãi sờ sờ ngón cái bên trái.
"Biểu ca, biểu cal"
Quách Hoàn ý thức hồi phục, ngước mắt mỉm cười: "Vừa rồi nghĩ chút chuyện nên hơi xuất thân."
Vệ Đình nói: 'Các nàng đã đi rồi, chúng ta cũng tìm một chỗ nói chuyện đi."
Quách Hoàn mỉm cười: "A, ta đột nhiên nhớ ra trong phủ còn có một số việc, ngày khác ta sẽ nói chuyện với biểu đệ nhé."
Vệ Đình vẻ mặt tiếc nuối: "Đã như vậy thì ta đưa biểu ca hồi phủ."
"Không cần, ta tự về." Quách Hoàn khéo léo từ chối.
"Vẫn là để ta tiễn biểu ca." Vệ Đình kiên trì.
Hai nam nhân bình tĩnh nhìn nhau, một người ánh mắt thâm thúy, một người ánh mắt ý tứ sâu xa.
Quách Hoàn lắc đầu cười: "Đã như vậy thì làm phiền biểu đệ rồi."
Phù Tô chạy xe ngựa tới.
Vệ Đình ra hiệu: "Biểu ca, mời." Hai người lên xe ngựa.
"Xuất phát."Vệ Đình nói với Phù Tô.
Không khí trên xe ngựa vô cùng quỷ dị.
Vệ Đình cứ kiêu ngạo mà lạnh lùng nhìn hắn ta như vậy.
Quách Hoàn giả vờ nhắm mắt làm ngơ trước sự khiêu khích của Vệ Đình, hắn ta thấp giọng cười, ôn hòa hỏi: "Sao hôm nay biểu đệ lại tới Nguyệt Mãn Lâu?”
Vệ Đình thản nhiên cười: "Biểu ca cảm thấy vì sao ta lại đến?"
Quách Hoàn không chút né tránh nghênh đón ánh mắt sắc bén của Vệ Đình: "Cũng không phải là lão thái quân nhờ người mang tin tức cho biểu đệ, gọi biểu đệ tới ăn cơm sao?"
"Đương nhiên không phải." Vệ Đình rót cho Quách Hoàn một ly trà, ý tứ thâm sâu nói: "Sáng nay ta nhận được tin tức, nói loạn đảng của Bạch Liên Giáo sẽ đến Nguyệt Mãn Lâu gặp mặt, vì thế ta tới thử vận may."
Quách Hoàn mặt không đỏ tim không đập bưng trà Vệ Đình rót cho mình: "Biểu đệ nhìn thấy loạn đảng sao?"
Vệ Đình cũng rót cho mình một chén trà: "Gặp được rồi."
Quách Hoàn khẽ mỉm cười, ung dung bình tĩnh uống một ngụm: "Vậy biểu đệ bắt được người rồi sao?"
"Sắp rồi." Vệ Đình nói.
Quách Hoàn mỉm cười nhìn Vệ Đình: "Biểu đệ, đệ nên biết, trước kia ta rất quý đệ."
Vệ Đình nghiền ngẫm cười: "Biểu ca nói lời này, chẳng lẽ bây giờ biểu ca không quý ta nữa?"
"Quý." Quách Hoàn nói: "Chỉ là biểu đệ hình như không thân thiết với ta như trước nữa."
Vệ Đình lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng không phải nữ nhân, ta thân thiết với ngươi làm gì?"
Quách Hoàn cười ra tiếng: "Biểu đệ thật biết nói đùa. Biểu đệ mới nói, đệ sắp bắt được loạn đảng của Bạch Liên Giáo rồi."
"Đúng vậy, cũng sắp rồi. Nếu không tin, biểu ca nhìn xem, chúng ta đang đi đâu?"
Quách Hoàn vén rèm lên nhìn: "Đây là đường đến Đại Lý Tự...
Vệ Đình cười nói: "Trí nhớ của biểu ca không tệ, rời đi nửa năm vẫn quen thuộc với kinh thành như vậy."
Nụ cười của Quách Hoàn nhạt xuống: "Hành động này của biểu đệ có ý gì?"
Vệ Đình cười lạnh nói: "Biểu ca trong lòng biết rõ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận