Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1291: Quỷ Phố Về Nhà 2

Chương 1291: Quỷ Phố Về Nhà 2Chương 1291: Quỷ Phố Về Nhà 2
Tần Thương Lan kéo ngựa đi về phía cậu bé: "Muộn như thế sao lại tới đây? Cha nương đưa ngươi tới sao?"
Tiểu Hổ chột dạ chớp mắt mấy cái.
"Không phải?" Tan Thương Lan nhíu mày, nghiêm túc nhìn Tiểu Hổ: "Không lẽ ngươi trốn ra ngoài sao?"
"Không có!" Tiểu Hổ thề thốt phủ nhận: "Ta, ta là bị người bắt tới."
Tần Thương Lan kỳ lạ hỏi: "Người nào bắt?"
Tiểu Hổ vốn đang yên lặng đứng cạnh Quỷ Phố khẽ dịch, yếu ớt nhìn Quỷ Phố.
Quỷ phố một giây từ cha thành kẻ bắt cóc: "..."
Tần Thương Lan tưởng là hộ vệ của Vệ gia nhưng hóa ra là kẻ bắt cóc.
Tần Thương Lan quyết định tấy nhanh, nâng nắm đấm hướng về phía quỷ phố.
Chiêu thứ nhất, Quỷ Phố né tránh.
Chiêu thứ hai, Quỷ Phố né tiếp.
Tần Thương Lan bất ngờ: "Ngươi... là tử sĩ sao?"
Ban đầu Quỷ Phố thu liễm hơi thở, nhưng vận công khiến nội lực của tử sĩ không giấu được.
Quỷ Phố không muốn chiến đấu, nhưng Tần Thương Lan sao có thể để hắn ta đi chứ?
Nếu là cao thủ khác thì không sao nhưng đây là Tân Thương Lan, là thân tướng đứng đầu của Đại Chu, võ công của ông ấy đã đạt tới cảnh giới khó gặp địch thủ.
Cho dù không giết được Quỷ Phố luôn nhưng cũng không thể để Quỷ Phố thoát thân.
Hai người đánh khoảng mười chiêu ở cửa lớn.
Mãi cho tới khi... Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đuổi tới.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Người giao đấu với tổ phụ ta..."
Vệ Đình nhíu mày: "Là một tử sĩ."
Tô Tiểu Tiểu chớp mắt nhìn đối phương: "Chiêu thức và kiếm của hắn ta... Hắn ta là chủ nhân của chuông mà ta gặp được ở quán trọ. Không phải chàng nói hắn ta bị ngươi đánh hôn mê sao? Vậy kia là xảy ra chuyện gì?"
Vệ Đình thấy lạ nói: "Tử sĩ mà ta đánh kia không phải hắn ta."
Chiêu thức và hướng võ công của hai người không giống nhau, vũ khí cũng khác.
Lúc đó, hai người mới cùng nhận ra, lần nữa nhìn mặt đối phương.
Vệ Đình nhíu mày: "Hắn ta mới phải! Người ta và Lục ca gặp được... Là người khác! Là giả!" Tô Tiểu Tiểu bỗng nhiên hiểu ra: "Đã nói qua, ban ngày ta thấy là chuông có khắc tên, buổi tối các ngươi tìm lại không có chữ vì đó không phải là một người."
Tân Thương Lan đánh một chiêu về phía ngực Quỷ Phố.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng mở miệng: "Tổ phụ! Đừng giết hắn, là người một nhà."
Hành động của Tần Thương Lam hơi dừng lại, Quỷ Phố nhân cơ hội nhảy lên, thi triển võ nghệ khinh công cao cường rời khỏi.
Vệ Đình đuổi theo.
Tô Tiểu Tiểu thúc ngựa đi vào thấy tên nhóc đáng trốn trong góc phòng không dám nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Lại đây!
Tiểu Hổ đi về hướng nàng.
Tô Tiểu Tiểu lập tức nở nụ cười tức giận: "Con còn có mặt mũi gặp ta sao?"
Tiểu Hổ ôm bọc nhỏ không nói lời nào.
Tô Tiểu Tiểu kéo người lại, đánh giá trên dưới: "Có ngã không?"
Nghe được mẫu thân nói câu đầu tiên không phải là mắng mình mà là quan tâm mình có bị ngã hay không thì mũi tiểu Hổ bỗng nhiên ê ẩm, hốc mắt đỏ lên.
Cậu bé ủy khuất nói: "Không có ngã, va vào hai người đó mấy lần."
Tần Thương Lan khó hiểu: "Sao lại là hai người? Người kia đâu? Ồ, không đúng, nãy nương ngươi mới nói người một nhà... Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Sao ta không hề biết?"
Tiểu Hổ sau đó thành thật kể chuyện rời khỏi phủ.
Tần Thương Lan hít một hơi sâu, lòng bàn tay ngứa ngáy.
Không chỉ không phải là kẻ buôn mà còn là người tốt, bản thân suýt nữa thì đánh người.
Đứa nhỏ này nghịch như vậy sao?
"Về đi, vê đi, quay vê sắp xếp để cho cha ngươi dạy dỗ ngươi."
Ông ấy chỉ đánh con mình chứng không đánh cháu và chất trai.
Ông ấy hít sâu, áp cơn tức và lo lắng xuống, quay đầu nhìn cháu gái bối rối: "Tiểu Tiểu, ngươi mới vừa nói hắn ta là người một nhà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận