Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 337: Giao Dich 1

Chuong 337: Giao Dich 1Chuong 337: Giao Dich 1
Đại phu cũng không cam đoan có thể sống, nhưng nếu không cưa bỏ, thì chắc chắn không sống được...
“Trịnh Lan Tú."
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt mạch suy nghĩ của Trịnh Lan Tú.
Trịnh Lan Tú lấy lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình đánh vào nước cả nửa ngày, tất cả đã rơi ra đầy đất, trong thùng một giọt cũng không còn.
Nàng ta ngoảnh lại nhìn người kêu mình, trong mắt xẹt qua một chút phức tạp: "Là ngươi?"
Tô Tiểu Tiểu ừ một tiếng: "Là ta."
Tâm tình của Trịnh Lan Tú đối với Tô Tiểu Tiểu rất phức tạp, Phùng Quải Tử vì muốn sàm sỡ Tô Tiểu Tiểu mà đuổi theo lên núi, nhưng Phùng Quải Tử cũng nhờ có Tô Tiểu Tiểu mới tránh thoát nguy hiểm...
Nàng ta không có tư cách oán trách Tô Tiểu Tiểu, chỉ là nàng ta cũng sẽ đố kị.
Đố kị trượng phu của mình coi trọng nữ nhân khác.
Tô Tiểu Tiểu không có thời gian chú ý tâm tình của Trịnh Lan Tú, nàng đi thẳng vào vấn đề: "Muốn cứu Phùng Quải Tử không?”
Trịnh Lan Tú sửng sốt.
Tô Tiểu Tiểu phủi tuyết trên người một cái.
Từ thôn Hạnh Hoa đến thôn Thiển Thủy, trên đường phải đi qua một cánh rừng, nhiệt độ trong rừng thấp, có ít tuyết đọng lại chưa tan, rơi xuống đầu vai nàng.
Nàng nói ngắn gọn: "Nếu muốn cứu, ta có thể."
Trịnh Lan Tú cau mày: "Ngươi có ý gì?"
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Ý trên mặt chữ, ta có thể trị vết thương của Phùng Quải Tử, hơn nữa chỉ có ta có thể trị. Dù ngươi đến phủ thành, kinh thành, cũng không tìm ra đại phu có thể bảo vệ chân hắn ta."
Quả thực Trịnh Lan Tú muốn lên phủ thành mời danh y.
Chờ một chút, nha đầu này nói cái gì?
Con ngươi Trịnh Lan Tú co rụt: "Ngươi có thể bảo vệ chân chàng ấy?"
Đại phu Vinh Ân Đường cùng lắm cũng chỉ bảo vệ mạng hắn ta, chân thì chắc chắn không giữ được, hơn nữa, bảo vệ tánh mạng cũng chỉ nắm chắc năm phân.
Tô Tiểu Tiểu bình thản nói: "Có thể."
Phản ứng đầu tiên của Trịnh Lan Tú là không tin, nhưng rồi, nàng ta nhớ lại lúc Phùng Quải Tử mới xảy ra chuyện, Tô Ngọc Nương từng đề nghị để nàng ấy đi mời Tô Đại Nha đến. Tô Ngọc Nương mất nửa cái mạng sau khi sinh, là Tô Đại Nha cướp người về từ trong tay Diêm Vương gia.
Lễ nào... Tất cả đều là thật?
Tô Đại Nha thật sự biết y thuật, không phải là mèo mù vớ phải chuột chết?
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi không cần trả lời ta ngay, nghĩ xong thì đến Tiểu Tô gia tìm ta. Nhưng mà ta cần phải nhắc nhở ngươi, ta chờ được, nhưng chân của Phùng Quải Tử... chưa chắc. Lại kéo dài thêm, có lẽ ngay cả ta cũng không thể không cưa bỏ chân hắn ta."
Trịnh Lan Tú nắm chặt nắm tay.
Nàng ta phải tin tưởng Tô Đại Nha sao?
Nàng ta... Nàng ta có thể đánh cược mạng của Phùng Quải Tử không?
Tô Tiểu Tiểu xoay người rời đi, không thúc ép ý kiến của nàng ta chút nào.
Trịnh Lan Tú nhìn bóng lưng bình tĩnh lạnh nhạt của nàng, chẳng biết tại sao, đáy lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác khó tả.
Giống như người này trời sinh có một khí chất khiến người ta tin phục.
Đây là Tô Đại Nha lúc trước sao?
Trịnh Lan Tú gọi nàng lại: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền khám bệnh?”
Tô Tiểu Tiểu dừng bước: "Thư phóng thê."
Trịnh Lan Tú nhướng mày: “Cái gì?”
Giọng nói của Tô Tiểu Tiểu rất nhẹ nhàng, rất lạnh nhạt: "Ta nói, ta muốn thư phóng thê của Tô Ngọc Nương...
Trịnh Lan Tú trở về Trịnh gia.
Trong phòng Trịnh Nguyên Bác truyền ra âm thanh vui cười đùa giỡn, nàng ta bỗng cảm thấy cáu kỉnh, giơ tay lên vỗ vỗ cánh cửa không khách khí chút nào: "Trịnh Nguyên Bác, đệ ra đây cho tal
Tiếng vui đùa ầm Tim bặt, ngay sau đó là tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận