Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2349: Uy Phong Của La Sát, Su Hu Ra Tay 3

Chương 2349: Uy Phong Của La Sát, Su Hu Ra Tay 3Chương 2349: Uy Phong Của La Sát, Su Hu Ra Tay 3
Ngũ tạng lục phủ của hắn ta giống như bị vô số trụ băng đâm xuyên, đau đến nỗi hắn ta nằm rạp trên mặt đất, ngay cả sức lực để bò dậy cũng không còn.
Đây chính là thực lực của Ngọc Diện La Sát sao...
Vậy mà... Kinh khủng như vậy...
Tô Huyên phi thân xuống, áo bào bị gió thổi lên, giống như một đóa thánh liên nở rộ.
Con hẻm âm u giống như sáng lên mấy phần chỉ trong nháy mắt.
Thích khách áo đen bởi vì sự đau nhức kịch liệt mà run lập cập.
Tô Huyên hững hờ đi về phía hắn ta.
Thích khách áo đen thật sự sợ rồi: "Đồng... Đồng bọn của ngươi bị bắt đi rồi... Ngươi không đuổi theo sao?"
"Ngươi nói hai tên kia?”
Tô Huyên nhàn nhạt nhìn về phía căn nhà cách đó không xa.
Thích khách áo đen quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa kêu ra tiếng.
Hắn ta nhớ rõ ràng, lúc hắn ta so chiêu với La Sát, hai người này đưa trưởng tử của Vệ Tư rời đi.
Tại sao hai người bọn họ lại bị hai miếng gỗ gay đâm xuyên ngực, cắm vào trên vách tường?
Là bởi vì chiêu thức khi nay sao?
Không chỉ làm mình bị thương nặng, còn giết chết hai người khác?
Thực lực của La Sát đáng sợ quá... đáng sợ quái
Người áo đen cắn răng nói: "Ngươi không chút kiêng kị động dụng công lực của mình như thế, không sợ sẽ mất khống chế sao?"
Liên quan tới bí thuật La Sát, nhiều ít gì hắn ta vẫn hiểu rõ một chút.
La Sát càng lớn mạnh, càng dễ dàng mất khống chế.
Tô Huyên không để ý nói: "Trước lúc đó, ta nhất định sẽ giết tất cả các ngươi."
Khóe miệng của tên thích khách áo đen giật một cái.
"Hừ, ngươi cũng chỉ có thể giết ba người bọn ta mà thôi, đừng quên, vẫn còn một người, nếu ngươi còn không đuổi theo, nàng ta sẽ giết chết đồng bọn của ngươi thật đấy!"
Đáy mắt của Tô Huyên không có chút nào lo lắng.
Tên thích khách áo đen ý thức được điều gì đó, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi: "Các ngươi vẫn còn đồng bọn?!"
Chử Phi Phượng khiêng Quỷ Phố đã hôn mê bất tỉnh chạy trốn. Khi đi ngang qua một đình viện cũ mát, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng đàn du dương.
Giống như thanh tuyền trong khe núi, cũng giống như gió nhẹ trong u cốc, mang theo một chút mát lạnh, khiến người ta sảng khoái giữa mùa hè nóng bức.
Bước chân của Chử Phi Phượng dừng lại.
Nàng ta bị tiếng đàn thu hút, ánh mắt dần dần trở nên tan rã.
Cánh tay nàng ta buông lỏng, Quỷ Phố trên vai ngã xuống đất.
Nàng ta đi qua Quỷ Phố, chậm rãi đi vài bước về phía trước.
Bỗng nhiên, nàng ta rút dao găm bên hông ra, chậm rãi nhắm ngay ngực mình.
Mắt thấy sắp đâm xuống, một bóng người cao lớn bỗng nhiên vượt nóc băng tường mà đến, một chưởng đánh rơi dao găm của nàng ta.
Chủy thủ rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chử Phi Phượng lập tức hoàn hồn.
Nàng ta muốn đi giết người trong viện, Liễu hộ pháp ấn cổ tay nàng ta xuống, lắc đầu với nàng ta.
"Các hạ là ai2"
Liễu hộ pháp cảnh giác hỏi người trong viện.
Tiếng đàn trong viện bỗng im bặt.
Liễu hộ pháp chân chờ một lát, chậm rãi đi về phía viện tử: "Bọn ta và các hạ không oán không thù, nếu có chỗ mạo phạm, mong các hạ thứ lỗi."
Hắn ta vừa nói, vừa nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ trong viện ra.
Một tay khác của hắn ta cầm chặt bội kiếm bên hông.
Nhưng chẳng kịp chờ hắn ta rút kiếm, một cái ám khí đã phóng về phía hắn tal
Hắn ta né về phía sau, ám khí chém đứt một sợi tóc dài của hắn ta.
Hắn ta nhìn ám khí đâm vào đối diện đối diện, mi tâm giật một cái: "Phi tiêu hoa lê? Các hạ là người của Bách Hoa Cung?"
Trong viện truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Còn không mau cút đi!"
Liễu hộ pháp đưa Chử Phi Phượng rời đi ngõ nhỏ.
Lăng Vân hững hờ đi ra, nhìn Quỷ Phố hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, hu hừ: "Hừ, coi như ngươi mạng lớn.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận