Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1421: Sư Phụ Nhất Sung 1

Chương 1421: Sư Phụ Nhất Sung 1Chương 1421: Sư Phụ Nhất Sung 1
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày: "Sao hôm nay chàng lại thế này? Nói chuyện kẹp dao giấu kiếm?"
Vệ Đình khép sách lại: 'Nam nhân kia là ai?”
"Nam nhân gì?" Tô Tiểu Tiểu cổ quái mà liếc hắn một cái, đang muốn nói ngươi không thể hiểu được, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe hình ảnh, nàng nghiêng người, mắt hạnh trừng to mà nhìn hắn: "Chàng... Tối hôm qua chàng còn nói mình không nghe lén!"
Vẻ mặt Vệ Đình cao lãnh nói: "Tiếng muốn chui vào lỗ tai ta, ta có biện pháp nào?”
Lời này rất quen thuộc... Từ từ, đây còn không phải là mình đã từng dỗi hắn sao?
Tô Tiểu Tiểu bị tức cười: "Tốt, rất tốt, Vệ Đình chàng rất tốt!"
Gian phu là phòng thuốc, có bản lĩnh chàng đi bắt, bắt được tính ta thua.
"Thất thiếu nãi nãi, tới y quán rồi." Xa phu dừng xe ngựa lại.
"Mặc kệ chàng!" Tô Tiểu Tiểu cũng trả lại nguyên văn cho hắn.
Sau đó nàng đứng lên, xách hòm thuốc lên muốn xuống xe ngựa.
Vệ Đình vươn cánh tay, ôm ngang nàng trở về.
Tô Tiểu Tiểu tay chân quay cuồng: "Chàng làm gì?"
"Hồi phủi"
"Ta không trở vê phủi"
Vệ Đình vỗ vào trên mông tiểu mật đào nhiều thịt của nàng.
Mặt Tô Tiểu Tiểu đỏ lên: "Vệ Đình!"
Vệ Đình ấn Tô Tiểu Tiểu ở trên đùi mình, đầu ngón tay thon dài nhẹ vỗ về vòng eo mềm mại của nàng: "Xem ra ta còn chưa đủ nỗ lực, mới khiến nàng còn có sức lực nhớ thương nam nhân khác."
Tô Tiểu Tiểu tê dại một trận, chân đều mềm nhun: "Căn bản là không có người... Chàng biết màt"
Vệ Đình nhướng mày: "Ta không biết."
Tô Tiểu Tiểu cắn răng: "Chàng chơi xấu!"
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng không thể đi y quán.
Vệ Đình khiêng tiểu khổng tước béo tràn ngập bí mật này trở vê hôn phòng.
Bọn hạ nhân hai mặt nhìn nhau, tất cả đều sợ ngây người.
"Mới vừa rồi thấy cái gì? Là thất thiếu gia sao?"
"Hắn... Hắn khiêng... Thất thiếu nãi nãi?" "Là hoa mắt sao?"
Tiểu nha hoàn Tô Tiểu Tiểu mang đến không hiểu Vệ Đình, nha hoàn bà tử trong phủ lại là rõ rành rành.
Thất thiếu gia không gần nữ sắc của bọn họ kia, ngay cả muỗi cái đều mơ tưởng tới gần hắn, hắn lại khiêng thất thiếu nãi nãi vào nhà ở rõ như ban ngày?
"Vệ Đình ta cảnh cáo chàng! Đây là ban ngày!"
"Chàng không cần quá phận!"
"Chàng đủ rồi!"
Ngay từ đầu Tô Tiểu Tiểu còn có sức lực hung dữ, rất nhan chỉ còn lại có hơi thở quấn quýt nỉ non lẫn nhau.
Mãi cho đến trời tối, động tĩnh trong phòng yên tĩnh.
Tô Tiểu Tiểu mềm mại dựa vào trong lòng hắn, ngay cả đầu ngón tay đều không muốn động.
Người này, quá xấu rồi!
Vệ Đình thân thanh khí sảng, vẻ mặt thoả mãn.
"Ta muốn tắm rửa."
.
Vệ Đình ôm nàng đi.
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên phản ứng lại: 'Không không không, ta nói sai rồi! Ta không tắm"...
Từ nhĩ phòng ra, Tô Tiểu Tiểu như một con tôm nấu chín, ngay cả ngón chân mượt mà đều đỏ bừng, tóc đen như thác nước nhu thuận rũ xuống đầu vai, che khuất dáng người như ẩn như hiện của nàng.
Vệ Đình ôm nàng, nhẹ nhàng đặt người trên giường đệm, kéo chăn mỏng đắp lên cho nàng.
Tô Tiểu Tiểu ngủ thật say, điềm tĩnh mà tốt đẹp, có vẻ ngây thơ của thiếu nữ, lại có hấp dẫn khiến người mê muội.
Nàng nói Huệ An là vưu vật, nhưng nàng lại có biết chính mình có bao nhiêu vưu vật hay không.
Vĩnh Thọ Cung.
Nam Dương Vương cũng vượt qua một ngày khó có thể nói hết.
Vốn tưởng chạy trốn tới chỗ Thái Hậu là có thể nhận được bảo vệ, nhưng ông ta nhìn ba tiểu tể tử chơi điên cuồng trước mặt, cảm thấy lại tiếp tục như vậy, không cần chờ Cảnh Tuyên Đế và người Vệ gia tới giết chính mình, chính mình sẽ hộc máu bỏ mình.
Ông ta là tới giữ mạng, không phải tới mất mạng.
Trời tối, ba người cần phải trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận