Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 893: Tiểu Tằng Tôn Của Bà 1

Chương 893: Tiểu Tằng Tôn Của Bà 1Chương 893: Tiểu Tằng Tôn Của Bà 1
Vệ Đình: Tại sao ta lại cảm thấy nàng rất phấn khích nhỉ? Nàng muốn cãi nhau với người khác đến mức nào chứ?
Tất nhiên Vệ Đình sẽ không cãi nhau với nàng.
Cũng không cãi nhau được.
Bọn họ chỉ cần lớn tiếng một chút——
"Nữ nhi! Nữ tết Hai đứa sao thế?"
Thì sẽ như thế đó.
Tô Thừa cầm dao chặt heo lao tới.
Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên nói: "Cha, nửa đêm người cầm dao đến phòng con, cha muốn chặt con hay chàng ấy?"
"Ồ, con nói cái này hả." Tô Thừa cười nói/"Ta vừa mới chặt sườn heo, quên bỏ xuống."
Tô Tiểu Tiểu vẫn giữ tư thế bá đạo đặt chân lên ghế, trong khi Vệ Đình yếu ớt tựa lưng vào ghế, trông như đang bị nàng hành hạ không thể phản kháng.
Tô Thừa ho nhẹ một tiếng, nói: "Khuê nữ à, tay nữ tế của ta còn chưa khỏi, kiềm chế chút đi."
Tô Tiểu Tiểu: Con lại làm sao nữa?
Hôm nay hắn lấy ám tiễn từ trong tay áo ra bằng tay không, tay hắn rõ ràng rất ổn!
"À, để cha đi chặt sườn cho xong nhé."
Tô Thừa thở hổn hển phóng đi!
Một khi hứng thú cãi nhau bị gián đoạn thì sẽ rất khó để tiếp tục. Nhưng những hứng thú khác vẫn còn đó.
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn ai đó với ánh mắt day hàm ý, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào bụng hắn.
Cơ bụng của hắn căng cứng ngay lập tức.
Tô Tiểu Tiểu rít lên một tiếng, dùng đầu ngón tay ấn xuống.
Nó thực sự chắc, cảm giác thực tuyệt.
"Nàng định làm gì?" Vệ Đình lạnh lùng hỏi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười: "Ta là đại phu, chàng là người bệnh, chàng nói xem ta muốn làm gì?"
Nàng vừa nói, đầu ngón tay vừa lướt thẳng lên lồng ngực rắn chắc của hắn. Chỉ cần là nơi mà tay nàng lướt qua, đều truyên đến cảm giác ngứa ngứa tê dại.
Yết hầu Vệ Đình trượt lên xuống, cả người đột nhiên căng thẳng.
Tô Tiểu Tiểu thì thâm: "Vệ đại nhân, tim chàng đập nhanh quá." Vệ Đình lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn không yên phận của nàng, ôm lấy chiếc eo mềm mại, hai người trong nháy mắt thay đổi tư thế.
Vệ Đình nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng ấn nàng xuống ghế, nhìn sâu vào đôi mắt nàng.
Tô Tiểu Tiểu khẽ chớp mắt.
Chàng ấy định... vượt rào* sao?
*giai đoạn 1 : nắm tay, ôm, hôn má; giai đoạn 2:hôn môi (lưỡi); giai đoạn 3:mơn trớn, âu yếm
Môi Vệ Đình khô khốc, hơi thở gấp gáp.
Bầu không khí vô cùng ái muội.
Tô Tiểu Tiểu mím môi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ánh mắt của Vệ Đình sáng rỡ như ban ngày, đốt cháy từng tấc da thịt của nàng.
"Ngủ sớm đi." Hắn lạnh lùng nói xong, đứng dậy rời khỏi phòng không ngoảnh đầu.
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt với vẻ khó tin.
Chỉ vậy thôi? Chỉ có vậy thôi hả?
Vệ Đình quay trở lại vách tường bên cạnh, trở tay đóng cửa lại, cả người bị bóng tối bao phủ.
Thật lâu sau đó, hít một hơi thật dài.
Trong phòng bếp, Tô lão phụ thân băm nhỏ sườn heo đã ướp, đựng đầy một lọ cho Tần Thương Lan.
Bọn họ muối sườn heo ở quê, với tốc độ nấu ăn của họ mà đến bây giờ vẫn ăn được cũng xem như là kỳ tích. Nhưng không còn lại nhiêu, ăn xong bữa này thì ba miếng cuối cùng cũng hết.
Tô Thừa giải thích: "Nấu trong nước hai khắc, hoặc có thể chưng trong nồi cũng được, nếu muốn hương vị nhạt hơn thì chưng trong nửa canh giờ."
Tần Thương Lan cầm lấy lọ, mỉm cười nói: "Ta nhớ rồi, ta đi đây, sáng mai ta sẽ đến đón con."
Tô Thừa khó chịu ừ một tiếng, vẻ mặt rất lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại không kiềm được nhìn ông ấy đi ra ngoài.
Khi Tần Thương Lan ngoảnh lại nhìn ông, ông liền ngẩng phắt lên nhìn bầu trời.
Tần Thương Lan phì cười.
Ông ấy vừa lên ngựa, Tô Tiểu Tiểu đi ra.
"Tổ phụ." Tô Tiểu Tiểu ngăn cản ông ấy.
Tần Thương Lan vội vàng quay người: "Đại Nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận