Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1718: Chuyện Tốt Có Đôi 2

Chương 1718: Chuyện Tốt Có Đôi 2Chương 1718: Chuyện Tốt Có Đôi 2
Ba người lên xe ngựa xuất cung, đến Phỉ thuý các chọn đồ trang sức trước, Tô Tiểu Tiểu vừa mới ăn chút bánh quế trên xe ngựa để lót dạ, lúc này lại có chút đói.
Gần đây có một quán trà ngon, rõ ràng là quán trà nhưng lại làm món mứt mận ngon.
Ba người họ chọn một căn phòng ở lầu hai.
Vừa ngồi xuống bên cửa sổ, Tô Tiểu Tiểu liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sát vách, nàng nhoài người ra ngoài cửa sổ, thăm dò hỏi: "Tứ ca?"
Âm thanh bên cạnh chợt dừng lại.
Tô Tiểu Tiểu vừa mới đưa Tô Huyên về Quốc Tử Giám, chưa từng nghĩ hắn ta lại tiếp tục trốn học và lại bị muội muội bắt được.
Tô Huyên quyết định trốn tránh và liều chết cũng không nhận, nhưng hắn ta không thể chịu đựng được việc bên cạnh có những đồng đội heo.
“Tô cô nương?”
Thẩm Xuyên cũng ló người ra ngoài cửa sổ, ngạc nhiên cười nói: "Là ngươi sao? Thật trùng hợp! Tô huynh! Là Tô cô nương!"
Tô Tiểu Tiểu cười nguy hiểm, trốn đi, Tô Huyên, tiếp tục trốn đi.
Tô Huyên vỗ trán.
Thẩm Thanh Hà làm hại tal
Hai người đến chào hỏi.
Đây là Thẩm Xuyên lần đầu tiên gặp hai vị công chúa, hắn ta khẩn trương không biết phải làm sao, chắp tay quy củ hành lễ một cái: "Bái kiến công chúa Tĩnh Ninh, bái kiến công chúa Huệ An."
"Bình thân." Công chúa Tĩnh Ninh nói.
Thẩm Xuyên nhìn không chớp mắt, cũng không dám dùng ánh mắt xúc phạm hai vị công chúa: 'Rõ.'
Thẩm Xuyên không biết hai người bọn họ, nhưng công chúa Tĩnh Ninh lại biết hắn ta, là một trong những người ưu tú nhất trong nhóm các thủ khoa, Công chúa Tĩnh Ninh đã đọc qua mấy bài viết của hắn ta, đối với hắn ta có ấn tượng sâu sắc.
Đương nhiên cũng đã nhìn qua Tô Huyên, hai người đều được coi là nhân tài kiệt xuất.
Chỉ là Tô Huyên là thủ khoa của kinh thành, còn Thẩm Xuyên chỉ là thủ khoa của địa phương, hơn nữa, xuất thân của Thẩm Xuyên không bằng Tô Huyên, nên danh tiếng cũng không bằng Tô Huyên.
Công chúa Tĩnh Ninh lại liếc nhìn Thẩm Xuyên. Ngược lại người này khá tuấn tú, lịch sự, cũng đơn thuần và có thể nhìn thấu mọi chuyện trong một ánh mắt, không giống như Tô Huyên, vẻ ngoài điềm tĩnh và vô hại với người và vật, nhưng lại có một đôi mắt không ai có thể nhìn thấu.
Nam nhân này giống như một vực sâu với những bí mật vô tận.
Công chúa Tĩnh Ninh không thích loại cảm giác không thể khống chế này, nhưng hết lân này tới lần khác mẫu hậu lại chọn trúng hắn ta——
"Đã tới thì ngôi xuống đi." Nàng ấy nói.
Thẩm Xuyên nhìn Tô Huyên đang đứng ở một bên.
Tô Huyên cung kính cười: "Cung kính không bằng tuân mệnh."
Uống trà với công chúa... Thẩm Xuyên căng thẳng gần chết.
Bên cạnh Tô Tiểu Tiểu còn có một ghế trống, Tô Huyên đi tới ngôi xuống đó, Thẩm Xuyên ngồi ở một bên, bên phải là Tô Huyên, một bên khác là công chúa Tĩnh Ninh.
Trong sảnh dưới lầu có một tiên sinh đang kể chuyện chiến sự ở biên quan, công chúa Huệ An ngồi bên cửa sổ chăm chú lắng nghe.
Tô Tiểu Tiểu phát hiện Tô Huyên đang nhìn mình, nhịn không được hỏi: "Sao vậy?"
Tô Huyên nhẹ giọng nói: "Không có gì, tiên sinh kể chuyện nói đến đoạn hoà thân. Vị công chúa nghiêng nước nghiêng thành của hoàng tộc gả đến một vùng đất man rợ. Hai quân giao chiến, dùng nàng làm thẻ bài đánh bạc, buộc nàng phải phục vụ rượu cho quân lính giống như một nữ nô lệ, hơn nữa còn muốn nàng ăn mặc hở hang đứng trên cổng thành, nàng không chịu nổi nhục nhã nên đã nhảy xuống thành tự vẫn, thật đáng tiếc."
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn Tô Huyên: "Tiên sinh kể chuyện không kể đoạn này."
Tô Huyên nâng chén trà lên, cụp mắt xuống: "Ồ, lần trước có nói."
Thẩm Xuyên lại gần: "Lúc nào? Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận