Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 500: Tan Thuong Lan Den Day 2

Chuong 500: Tan Thuong Lan Den Day 2Chuong 500: Tan Thuong Lan Den Day 2
Hiển nhiên Tô Mạch không hài lòng với kết quả này, tuy hắn ta chưa tức giận, vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn như trước nhưng Tô Tiểu Tiểu lại tinh tường phát hiện thái dương thị vệ bắt đầu đổ mồ hôi.
Đại công tử Tô gia cũng không đơn giản như bề ngoài.
"Tuy nhiên..." Thị vệ tâm phúc hít sâu một hơi, âm thâm may mắn vì mình không dừng lại mà tiếp tục điều tra.
"Người đó tên là Tường Tử, hắn ta đến kinh thành vào tháng mười năm ngoái. Đại khái là khoảng cuối tháng, hắn ta đi theo một đội buôn, sau đó không biết vì sao hắn ta chia tay với đội buôn và lưu lạc dau đường. Tiếp đó, hắn ta bắt đầu làm công trong một cửa hàng bán lương thảo và lá dong được bán ra từ cửa hàng đó."
"Tạm thời cửa hàng không phát hiện ra vấn đề nhưng theo như tiểu nhị trong cửa hàng nói Tường Tử có một cái nhân tình của một nhà giàu. Có một lần, tiểu nhị đụng phải hắn ta, Tường Tử uy hiếp cậu ta không được phép nói cho ai biết, nếu không sẽ giết cậu ta."
Tô Mạch cau mày: "Gia tộc giàu có nào?" Người cận vệ tâm phúc do dự nói: " Phủ Hộ quốc công....
Sau khi thị vệ tâm phúc lui xuống, Tô Mạch rơi vào trầm tư.
"Huynh đang suy nghĩ cái gì?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Vẻ mặt Tô Mạch ngưng trọng nói: "Tháng mười năm ngoái, phủ Trấn Bắc Hầu đã từng xảy ra một sự kiện lớn."
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn ta ý bảo hắn ta tiếp tục nói.
Tô Mạch nói: "Tổ phụ và phụ thân ở thư phòng lớn tiếng cãi nhau một trận. Hôm đó là tiệc sinh nhật của tổ mẫu, khách khứa đến rất nhiều, tổ phụ tuyên bố muốn phế bỏ vị trí thế tử của phụ thân, chuyện này đã bị truyền ra ngoài. Tổ phụ vừa mới cãi nhau với phụ thân, liền xuất hiện một người bán lá rong muốn hạ độc tổ phụ, ta nghĩ chuyện này có thể không chỉ là sự trùng hợp.
"Vì sao bọn họ cãi nhau?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Mạch nghiêm túc nói: "Vì chuyện di dời từ đường, phụ thân đề nghị dời từ đường về kinh thành, tổ phụ không đồng ý và rất tức giận. Kỳ thật chỉ là tức giận trong lời nói mà thôi, phụ tử làm sao có thể thù hận qua đêm. Nhưng lời người đáng sợ. Trong một gia tộc làm quan lớn, tỷ muội ghen ghét, huynh đệ tranh giành, phụ tử thù hằn, nhiều không kể xiết." (Thế gia đại tộc, tỷ muội ác, huynh đệ hận, phụ tử cừu, nhiều không kể xiết).
Tô Tiểu Tiểu: "0.
Tô Mạch nhìn nàng một cái, nói: "Nếu không phải muội kịp thời phát hiện ra việc tổ phụ trúng độc thì kết quả tồi tệ nhất sẽ là tổ phụ ra đi, cùng với đó là sự xuất hiện của đủ loại nhân chứng vật chứng chỉ về phía phụ thân vì để giữ được tước vị của mình mà giết cha."
Tô tiểu Tiểu: "Ồ."
Tô Mạch: ...'
Tô Mạch mở hộp điểm tâm trên bàn ra, để vào tay nàng.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu trừng mắt kỳ quái nhìn một lọ đựng đầy quả óc chó đã đập vỡ.
"Muội không thích ăn cái này?" Tô Mạch hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhặt một cái lên, nhìn đi nhìn lại.
Đây thực sự là một quả óc chó được đập ra?
Người nào bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế đã đập nó?
Rất hoàn chỉnh!
Tô Tiểu Tiểu cắn một miếng.
"Tình trạng của thúc phụ thế nào rồi?" Tô Mạch hỏi.
Hôm qua khi bọn họ rời đi, Tô Thừa vẫn còn hôn mê, bọn họ nhìn ra được là Tô Thừa bị kích thích. Vì để tránh cho Tô Thừa lại bị kích thích, bọn họ mới quyết định trở về phủ trước.
Bằng không dựa theo tính tình của lão Hầu gia, dù thế nào cũng nhất định phải đem toàn bộ gia đình Tô Thừa về cùng mới tốt.
Tô Tiểu Tiểu giải thích ngắn gọn về tình huống của lão cha Tô.
Tô Mạch nghe vậy thì tram mặc rất lâu.
"Không nhớ rõ cũng tốt." Hắn ta nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận