Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1890: Tứ Ca Ra Tay 1

Chương 1890: Tứ Ca Ra Tay 1Chương 1890: Tứ Ca Ra Tay 1
Bà ta nhìn Tô Huyền đang đứng bên cạnh, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Đừng để ta gánh nồi nữa, ta sắp bị ngươi đùa đến sắp mất mạng rồi!"
Tô Huyên yên lặng nở nụ cười: "Ba bà hồng phúc tề thiên, sẽ sống lâu trăm tuổi."
Lâu trưởng lão nghiến răng nói: "Ngươi không xuất hiện chính là phước báo lớn nhất của ta."
"Các ngươi nói cái gì?"
Công chúa Huệ An.
Giọng hai người nói chuyện khá nhỏ, nàng ta không nghe rõ.
Tô Huyên nở nụ cười nói: "Không có gì, bà bà mời chúng ta đến nhà bà ta ở."
Đùng!
Lâu trưởng lão đang lên ngựa nghe thấy vậy chiếc gậy run lên, suýt chút nữa đã ngã xuống.
"Được đó!"
Ngược lại nàng ta cũng không dám trở về tiểu viện có rắn đó nữa.
Lâu trưởng lão hít sâu một hơi, nàng ta thật sự không khách sáo...
Sau khi Trình Liên nôn ra máu xong, đợi Tô Tiểu Tiểu quay đầu lại nhìn thì đã không thấy bóng dáng của Tô Huyên và công chúa Huệ An đâu.
Doãn Tiểu Điệp nhìn chiếc xe ngựa đang đi xa, nói: "Đó là xe ngựa của Lâu trưởng lão! Nói mới nhớ đây là lần đầu tiên ta thấy cháu trai họ hàng xa của Lâu trưởng lão, ta còn cho rằng Lâu gia không còn ai nữa."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tình hình của Lâu gia thế nào?"
Doãn Tiểu Điệp thở dài như một người lớn: "Lâu gia tuy không bằng bốn nhà Doãn, Trình, Cơ, Nhạc. Nhưng cũng được coi như là thế gia, chỉ đang tiếc gia chủ Lâu gia phạm sai lầm, cả nhà đều bị vua Nam Cương lưu đày."
Không có gia tộc chống lưng, lại có thể có tư chất như vậy vị Lâu trưởng lão này thật sự không đơn giản.
Doãn Tiểu Điệp nói: "Thật ra có khi yếu đuối một chút thì cũng chưa chắc là chuyện xấu, như Lâu trưởng lão mà nói không có gia tộc chống lưng, sau khi thoái vị làm trưởng lão không chỉ không có bị người khác xa lánh, mà ngược lại còn làm người đứng đầu trong tám trưởng lão."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Thật ra bởi vì đám trưởng lão không ai phục ai, cho nên mới tiến cử người không gây uy hiếp đến bọn họ để áp chế người khác?"
Doãn Tiểu Điệp gật đầu: "Ngươi và gia gia ta đều nói giống nhau! Gia gia ta còn nói, Lâu trưởng lão không hề tâm thường như vẻ ngoài của mình."
Đây ngược lại không phải là điều khó hiểu. Nếu chỉ một người có sức mạnh ngang nhau ngồi ở vị trí cao, bọn họ không chỉ không phục mà còn ghen ty, vừa nhìn thì có vẻ Lâu trưởng lão sẽ an toàn hơn.
Có thể đẩy lên được thì cũng kéo xuống được, ngược lại là Lâu trưởng lão không có bối cảnh.
Nhưng sự thật là như vậy sao?
Nếu Lâu trưởng lão không có một chút thủ đoạn nào, thì sao từ lúc đầu có thể khiến tất cả mọi người buông lỏng cảnh giác với bà ta được?
Hơn nữa nhiều năm mưu tính, chỉ sợ bây giờ địa vị của bà ta đã không thể dao động được.
Không ngờ Tô Huyên lại có quan hệ với nhân vật số một như vậy.
Nghe Tô Ly nói lúc nhỏ thân thể Tô Huyên không tốt, sau đó đến nhà ngoại ở phía nam ở mấy năm.
Là lúc đó đã quen Lâu trưởng lão sao?
Sao một thiếu gia miệng còn hôi sữa của Tô gia lại được Lâu trưởng lão coi trọng?
Không hiếu kỳ, nàng không hề có một chút hiếu kỳ nào với một tên nội gián.
Doãn Tiểu Điệp nhìn Tô Tiểu Tiểu, chân thành mời nàng: "Tô Trình, ngươi đến nhà ta làm khách đi!
Tô Tiểu Tiểu nhìn trời: "Chỉ sợ hôm nay không được, ta ra ngoài một chút rồi, nên trở về, ngoại tổ mẫu không tìm được ta thì sẽ lo lắng, ngày khác ta sẽ đến tìm ngươi."
Doãn Tiểu Điệp nghiêm túc, nói: "Vậy thì nói trước, ngươi nhất định phải đến, không cho giống những người lớn đó, ngoài miệng thì nói ngày khác thật ra chỉ là nói cho có lệ thôi!"
Tô Tiểu Tiểu vỗ ngực nói: "Ta đối phó với ai cũng được nhưng không thể đối phó với thánh nữ tân nhiệm, đúng không?”
Nhất định nàng sẽ đến Doãn gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận