Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1660: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 2

Chương 1660: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 2Chương 1660: Giết, Một Tên Cũng Không Thai! 2
Không nói số lượng nhiều, bởi vì nếu nói quá nhiều thì Tân Thương Lan sẽ cần thêm quân, nếu hỏi mượn quân hắn ta thì không có lý do để không cho mượn.
Tần Thương Lan còn lâu mới tin hắn.
Chỉ sợ chân trước mang quân Xích Ảnh ra ngoài, chân sau sẽ bị quân Bắc Yên phục kích.
Nhưng dù sao thì Tần Thương Lan vẫn đi.
Bởi vì nếu có thể lấy đi một phần binh lực của Thác Bạt Liệt thì có thể giảm bớt áp lực cho tôn nữ bảo bối của ông ấy và Tô Mạch.
Trận chiến ban ngày có thương vong, một vạn quân Xích Ảnh, chỉ còn chín ngàn quân có thể chiến đấu.
Tần Thương Lan dẫn chín ngàn quân ra khỏi cửa phía đông của Ủng thành.
Trương Dũng hỏi: "Tướng quân, đêm nay chúng ta đánh như thế nào?"
Tần Thương Lan bình tĩnh nói: "Không đánh."
Trương Dũng giật mình: "Hả?"
Tần Thương Lan thản nhiên nói: "Đi vòng quanh cho đến bình minh.'...
Trong quân doanh.
Thác Bạt Liệt nhìn cao thủ áo đen trước mặt, hỏi: "Ngươi xác định Tần Thương Lan chỉ mang theo chín ngàn quân?”
Cao thủ nói: "Xác định, đồng thời bọn hắn không có ky binh."
Không có ky binh đồng nghĩa với sức chiến đấu giảm đi rất nhiêu, hôm nay Tần Thương Lan tấn công quá đột ngột, địa hình không thích hợp cho ky binh chiến đấu, ky binh Bắc Yên không phát huy được lợi thế lớn, nhưng nếu ở bên ngoài thì hiệu quả chiến đấu của ky binh bằng mấy lân quân đội bình thường.
Mười nghìn ky binh là quá đủ để tiêu diệt chín ngàn quân.
Nhưng để cẩn thận thì Thác Bạt Liệt mang theo tổng cộng ba vạn quân.
Nghĩ đến có thể giết chết Tần Thương Lan, Thác Bạt Liệt cảm thấy vết thương của mình đã khỏi hẳn!
Tô Mạch và Tô Tiểu Tiểu cõng Cảnh Dịch trên lưng đi ra, doanh trại giống như đang điều động quân, vốn dĩ phải phòng ngự chặt chẽ thì bỗng nhiên xuất hiện sơ hở.
Hai người họ trốn sau một căn lêu.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Chuyện gì vậy? Bọn hắn muốn xuất binh sao?"
Tô Mạch ừ một tiếng, Hình như là vậy. Thác Bạt Liệt cũng gọi tử sĩ đi." Nếu không phải tử sĩ xung quanh đột nhiên bị gọi đi thì bọn họ cũng không thể đem Cảnh Dịch ra ngoài thuận lợi như vậy.
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi nói: 'Kỳ lạ, Thác Bạt Liệt muốn tấn công ai lúc nửa đêm? Giống như... chỉ đem đi hơn nửa binh lực?"
Tô Mạch cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng dù thế nào thì quân lính và tử sĩ của Thác Bạt Liệt đều rời đi quá đúng lúc: "Về trước rồi nói chuyện sau."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được."
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một chiếc áo choàng, khoác cho Cảnh Dịch.
Tô Mạch kỳ quái hỏi: "Không phải muội đã vứt áo choàng đi sao?"
Lúc nàng đổi sang áo giáp.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nói: “A, huynh nhìn lầm rồi, ta cất đi."
Cất vào hiệu thuốc.
Tô Mạch: "Ồ"
Muội muội nói cái gì cũng đúng.
Hai người họ ra khỏi doanh trại.
Động tĩnh xuất quân của Thác Bạt Liệt quá lớn, bước chân của bọn họ hoàn toàn bị che lấp, mọi chuyện diễn ra vô cùng thuận lợi.
Tuy nhiên, khi đến chân núi thì họ bất ngờ gặp phải một số tử sĩ mặt quỷ đang quay lại.
Bọn hắn quay lại để canh giữ Cảnh Dịch, tổng cộng có tám người, mỗi người đều cầm trong tay một cây chuỳ tàn bạo.
Chính nhóm người này đã đánh trọng thương và bắt Cảnh Dịch đi, thủ đoạn của bọn hắn rất tàn nhẫn và võ công cực kỳ cao.
Tình huống trở nên không ổn, Tô Mạch ngăn Tô Hiểu Hiểu ở phía sau, bắt đầu cởi dây thừng quanh eo hắn ta: "Ta đi giết bọn hắn, muội mang Cảnh Dịch đi trước đi."
Tuy nhiên, Tô Tiểu Tiểu bước ra từ phía sau Tô Mạch, ra hiệu cho tám người với bàn tay đeo găng bạc: “Các ngươi chờ chút đất Các ngươi đeo mặt nạ, chúng ta cũng đeo! Như này mới công bằng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận