Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 452: Dan Xep 2

Chuong 452: Dan Xep 2Chuong 452: Dan Xep 2
Tô Tiểu Tiểu tới trước một căn nhà, giơ tay nhẹ nhàng gõ lên đại môn đang đóng chặt.
Lạch cạch —
Cánh cửa được mở ra từ bên trong.
Một người hầu hơi khom lưng thò đầu ra ngoài, thân sắc cổ quái nhìn đoàn người của Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu lấy ra một bức thư đưa cho hắn ta.
Sắc trời có hơi tối, thị lực của người hầu có vẻ không tốt lắm, cầm lấy bức thư, đóng cửa viện lại, cài then cửa rồi đi vào phòng đọc thư dưới ánh đèn dầu.
Khi hắn ta quay lại một lần nữa, hắn ta đã mở rộng toàn bộ đại môn, khách khí nghênh đón người tiến vào.
"Ngươi...
Tô Tiểu Tiểu nhìn về phía ông ta.
Hắn ta khoa tay múa chân một chút.
Hắn ta là một người hầu câm, không biết nói chuyện.
Lão cha Tô xách hành lý tiến vào, nhìn đình viện sạch sẽ lịch sự lại tao nha, liền hỏi: "Khuê nữ, căn nhà này là của ai?"
"Của Huệ Giác sư thái đấy." Tô Tiểu Tiểu nói.
Lần trước nàng đến thăm Huệ Giác sư thái, trước khi rời đi Huệ Giác sư thái đưa cho nàng một bức thư, bà ấy nói rằng nếu ngày nào đó nàng thay đổi chủ ý, bằng lòng tới kinh thành, có thể sống trong nhà cũ của bà ấy.
Cố nhân bị bệnh trong lời của Huệ Giác sư thái nói hẳn là lão Hầu gia của phủ Trấn Bắc Hầu.
Lúc ấy nàng đã nói rõ rằng, nàng sẽ không lên kinh thành chẩn bệnh.
Thế nhưng Huệ Giác sư thái vẫn là chuẩn bị như vậy, giống như bà ấy đã đoán được cuối cùng nàng vẫn sẽ tới kinh thành.
"Thuận tiện con cũng giúp ta xem thử Chung Sơn thế nào rồi, hắn một mình ở lại căn nhà lớn như thế cũng không dễ dàng gì..."
Đây là nguyên văn lời của Huệ Giác sư thái.
Thế nên Tô Tiểu Tiểu biết tên của ông ta.
Tuổi tác của hắn ta thật ra cũng không tới năm mươi, có điều nhìn qua có vẻ già hơn.
"Làm phiền Chung bá rồi."
Sau khi Tô Tiểu Tiểu nói xong câu đó, thân hình Chung Sơn rõ ràng dừng lại. Hắn ta ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu, giúp đỡ mọi người chuyển hành lý vào.
Đây là một tòa viện có hai lối vào, kiểu dáng không giống với phòng ốc ở nông thôn, Tô Nhị Cẩu dẫn theo ba nhóc con đi tới đi lui, hiếm lạ cực kỳ.
Tô Thừa, Tô Nhị Cẩu, Phù Lang Trung ở trong sương phòng phía trước, Tô Tiểu Tiểu cùng ba nhóc con tiến vào sương phòng ở viện hai.
Chun Sơn không ở bên này, ông ấy mỗi ngày chỉ qua đây quét tước, sáng tới chiều lại đi.
Sau khi giao chìa khóa lại cho Tô Tiểu Tiểu, Chung Sơn liền trở về.
Viện tử và phòng ốc được thu dọn rất sạch sẽ, đồ đạc cùng nữ trang đã có sẵn, dọn vào là có thể ở ngay, chỉ có điều Chung Sơn lại không nấu nướng trong viện tử, thế nên trong nhà bếp không có đồ ăn.
Cũng may nơi này là kinh thành, gần đấy có nhiều cửa hàng.
"Cha, bữa tối hôm nay ra ngoài mua nhé, con đi mua, cha muốn ăn cái gì?"
Tô Thừa khoát tay: "Không cần đâu, đi cùng nhau nhau đi, mệt mỏi trên xe ngựa cả một ngày rồi, cũng nên đi dạo một chút."
"Phù Lang Trung, người thì sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Phù Lang Trung đáp: "Ta cũng đi dạo một chút.
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Tô Nhị Cẩu cùng ba nhóc con đang chơi đùa trong viện tử: "Mấy đứa còn đi nổi không?"
Tiểu Hổ hai tay vỗ vỗ ngực nhỏ, giọng con nít cất lên: "Đia nổi al Tiểu Phù địa nổi al
Người hét to nhất là cậu ta,'đia" được hai bước liền vươn cánh tay về phía lão cha Tô cũng là cậu ta.
Lần này, Nhị Hổ lựa chọn làm một con cá muối vui vẻ cùng đệ đệ.
"Cửu cửu, bế."
Tô Nhị Cẩu bế Nhị Hổ lên.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Đại Hổ dũng cảm chạy hồng hộc phía trước.
Ra khỏi con ngõ đi về phía Nam, có rất nhiều quán ăn vặt cùng tửu lâu, quán mỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận