Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1209: Một Nhà Đoàn Tụ 1

Chương 1209: Một Nhà Đoàn Tụ 1Chương 1209: Một Nhà Đoàn Tụ 1
So với Vệ lão thái đang tức điên thì ba tiểu hổ đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
Trong hồ, ba đứa nhóc muốn bắt cá, Vệ Lục Lang thật sự dẫn chúng lặn xuống nước, chúng chưa bao giờ thích thú như vậy.
Sau khi chơi đùa và gây rối, bà Lý dẫn mấy đứa trẻ đi thay quần áo.
Vệ lão thái gọi Vệ Lục Lang vào thư phòng, nhìn Vệ Lục Lang đầu toàn rong rêu, nhịn xuống ý muốn tát hắn ta một cái, nói: "Ngươi đi thay quần áo trước đi." "
"Dạ.
Vệ Lục Lang đi ra.
Vệ lão thái nhíu mày.
Đứa cháu vừa được tìm thấy chắc chắn đã đau khổ đến chết đi được, dù sao cũng đã phải chịu đựng bao khổ cực...
Muốn quậy thì quậy thôi, cũng không mất đi miếng thịt nào.
Hơn nữa, đó còn là cháu ruột của hắn ta, muốn chăm sóc thế nào là quyên của hắn ta, bà cũng đã già, không còn quyền can thiệp vào thế hệ trẻ.
Con cháu tự có phúc.
"Bà nội, cháu thay đồ rồi." Vệ Lục Lang đã thay sang bộ trang phục khô ráo đi vào.
Vệ lão thái la mắng không thương tiếc: "Vệ Tiểu Lục, gan cháu lớn quá nhỉ! Làm cha mà còn không trưởng thành chút được sao? Lần sau dám dắt chúng đi chơi dưới nước, coi chừng cái mặt cháu đấy!
Người mất hết tình yêu Vệ Lục Lang: '..."...
Vệ lão thái gọi Vệ Lục Lang tới thật ra là có chuyện quan trọng: "Cháu đã trở vê, cũng nên đi gặp mẹ ngươi và chị dâu. Chuyện của họ chắc chắn cháu biết nhiều hơn ta. Trong lòng cháu cũng không nên chứa quá nhiều ai oán, chúng cũng có những nổi khổ riêng không thể tránh khỏi."
Bà không thể nói rằng trong lòng bà không có ai oán, nhưng bà cũng không thể trút những lời đó lên đầu con cháu mình.
Trên đời này mỗi người đều có những điều không thể tránh khỏi, bà không phải họ, làm sao có thể hiểu được tình cảnh của họ?
"Mẹ của cháu... lần này cũng góp phần tiêu diệt Bạch Liên Giáo."
Tần Thương Lan dẫn quân tiến vào rừng đào, tránh được tất cả các cơ quan và không để tổn hại một binh lính nào, bởi vì Vệ phu nhân đã cung cấp bản đồ chỉ đường trong rừng đào.
Vệ phu nhân không có quan hệ thân thiết với Mạt Quy Viễn, bà không hiểu nội tình của rừng đào nên đã đi tìm biểu muội là Quách phu nhân.
Bà đã dùng mạng sống của Quách Hoàn làm mồi nhử và lấy được một phần bản đồ rừng đào từ Quách phu nhân.
Lửa đèn dầu mờ như hạt đậu.
Vệ phu nhân đang ngồi trong phòng tỉa cành hoa, còn Bình nhi đang treo đèn lồng ở hiên nhà.
Vệ phu nhân xoa xoa đôi mắt chua xót: "Bình nhi, mang cho ta một chiếc đèn dầu khác, ở đây tối quá, ta nhìn không rõ."
Một ngọn đèn dầu với ngọn lửa nhảy múa được đặt nhẹ nhàng lên bàn của bà.
Tầm nhìn của bà bỗng trở nên rõ ràng, Vệ phu nhân nhẹ nhàng nói: "Sao đèn hôm nay lại sáng như vậy? Bên ngoài hình như có gió thổi..."
Một chiếc áo choàng chậm rãi khoác lên người bà.
Vệ phu nhân buồn cười: "Đứa nhỏ này, hôm nay sao lại..."
Nói được nửa chừng, bà ngửi thấy mùi hương nam tính che dấu dưới hương hoa trong phòng, lạ mà quen.
Bà nhanh chóng quay đầu, cành hoa trong tay rơi xuống đất.
Vệ Lục Lang đeo mặt nạ, kiên định nhìn bà: “Mẹ.”
Vệ phu nhân đứng dậy, mơ hồ tiến về phía hắn ta, bàn tay đưa lên, chạm vào chiếc mặt nạ lạnh lẽo.
Bà không thể chịu đựng được nữa ôm chặt hắn ta, nước mắt lưng tròng: "Yến nhi"...
Vệ Đình tỉnh dậy vào buổi tối.
Vừa mở mắt ra, hắn đã nhìn thấy ba khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương.
Hắn có chút lúng túng.
Ôi, con trai của ta.
Không đúng, đôi mắt nhỏ phấn khích của chúng là sao vậy?
Có chuyện gì xảy ra khi hắn đang ngủ à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận