Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 620: Thien Kim That Gia 2

Chuong 620: Thien Kim That Gia 2Chuong 620: Thien Kim That Gia 2
Lần gặp trước là ở phủ Trấn Bắc Hầu, lúc đó, Tần Yên Nhiên là thiên kim cao cao tại thượng của phủ Hộ Quốc công, gọi lão Hầu gia là ngoại công, mà Tô Tiểu Tiểu chính là một đồ đệ đi theo một tên lang trung được mời tới từ nhân gian.
Thân phận của hai người khác nhau một trời một vực.
Nhưng mà có ai ngờ trước được, chỉ trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, tiểu y nữ mập mạp kia liền tước đi hết thảy mọi thứ thuộc về nàng ấy, thế thân nàng ấy trở thành đại tiểu thư của phủ Hộ Quốc công.
Thần sắc của Tần Yên Nhiên vô cùng phức tạp.
Phản ứng của Tô Tiểu Tiểu nhẹ hơn rất nhiều.
Nàng liếc mắt nhìn Tần Yên Nhiên, trong mắt không có nửa điểm cảm xúc dao động, tựa hồ Tần Yên Nhiên đối với nàng mà nói, chẳng là cái gì.
Trên thực tế cũng quả thật là như thế.
So với bị người ta đối chọi gay gắt, coi thường mới là điều khiến người ta khó chấp nhận nhất.
Tần Yên Nhiên lên tiếng gọi Tô Tiểu Tiểu lại: 'Ngươi đợi đã."
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn về phía Tần Yên Nhiên: "Có việc?"
Tần Yên Nhiên há miệng thở dốc: "Ngươi..."
Trong lúc nhất thời nàng ấy không thể nào mở miệng.
Tô Tiểu Tiểu nghĩ một lúc rồi nói: "Muốn hỏi bệnh tình của lão Hầu gia sao?"
Trên mặt Tần Yên Nhiên hiện lên một tia xấu hổ.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhạt đi vài phần: "Xem ra không phải."
Vậy thì không còn gì để nói nữa.
Nàng cùng Tần Yên Nhiên lại không thân quen.
Chẳng lẽ muốn làm một tràng nhận thân giả mù sa mưa sao?
Ngay cả Tần Thương Lan nàng còn chưa nhận, sẽ nhận một người không chút liên quan như Tần Yên Nhiên sao?
Tần Yên Nhiên thấy nàng xoay người bước đi, nàng ấy chưa bao giờ bị coi thường như thế, đáy lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ủy khuất.
"Cũng không phải là lỗi của tat"
Nàng ấy sinh ra ở Tần gia, lớn lên ở Tần gia, là tôn nữ được Tần Thương Lan yêu thương từ nhỏ mà nuôi nấng tới bây giờ, đối với ân oán của trưởng bối, nàng ấy hoàn toàn không biết gì cả. Cũng chưa từng hãm hại qua bất cứ kẻ nào.
Thiên kim đại tiểu thư này, dựa vào cái gì mà vừa trở về đã khinh thường nàng ấy như vậy?
Tần Yên Nhiên càng nói càng cảm thấy bản thân phải chịu nhiều ủy khuất như thế thật sự quá oan uổng: "Chúng ta đã chuyển ra khỏi viện tử ban đầu rồi, vào ở trong tây phủ vừa xa vừa lạnh, ta cả ngày phải đối mặt với sự chỉ trỏ của hạ nhân... Ngươi có biết những người đó chê trách chúng ta sau lưng như thế nào không?"
"Ta biết để làm cái gì?" Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng cắt đứt lời của nàng ấy: "Các ngươi sống có tốt hay không, có quan hệ gì với ta?"
Tần Yên Nhiên nghẹn họng: "Ngươi 一"
Tô Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói: "Đừng nói là ngươi vô tội, ta không có nghĩa vụ đồng tình với ngươi, cũng không thể đi đồng tình với ngươi đâu."
Chuyển tới tây phủ liền thấy ủy khuất rồi sao? Cha của nàng gặm vỏ cây, ăn đất quan âm, ngủ chuồng bò, tuổi còn nhà đã phải làm việc cực nhọc cho những người chung quanh, ai sẽ tới đau lòng thay người đây?
Nhị Cẩu chịu đói mà lớn lên, có ăn liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
"Chiếm tiện nghi lớn như vậy, còn không biết ngượng mà tới khóc lóc ủy khuất trước mặt ta, ai cho ngươi mặt mũi?”
Tần Yên Nhiên trợn mắt há mồm!
Mấy thiên kim của kinh thành toàn nói chuyện vòng vò quanh co, không kèm theo mười bảy mười tám tầng ý tứ, dường như đều tỏ vẻ bản thân không đủ học vấn —
Sự thẳng thắn của Tô Tiểu Tiểu, giống như một con dao nhọn sắc bén, xé đi tất cả tu dưỡng dối trá.
Tần Yên Nhiên chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy? Sau một lúc lâu vẫn chưa thể tìm lại giọng nói của chính mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận