Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 460: Nữ Nhân 1

Chương 460: Nữ Nhân 1Chương 460: Nữ Nhân 1
Trương quản sự cổ quái đánh giá Tô Thừa một phen.
Tô Thừa đang mang một cặp mắt sưng húp như quả hạch đào, quả thật có chút ảnh hưởng tới dung mạo, nhưng không biết tại làm sao, Trương quản sự mơ hồ cảm thấy dáng vẻ của người này có chút quen mắt.
Y phục ăn mặc không giống với người xuất thân phú quý —
Tô Thừa kiêu ngạo nói: "Hôm nay lão tử không so đo với các ngươi! Lần sau đừng để lão tử gặp lại ngươi! Nếu không ta đánh chết ngươi!"
Ông ấy dứt lời, giơ giơ nắm tay.
Ngược lại là nam nhân ngã trên mặt đất theo phản xạ lấy tay ôm đầu.
Tô Thừa dẫn ba đứa nhỏ đi tìm nhà vệ sinh.
Nam nhân vẻ mặt ủy khuất đứng dậy: "Trương quản sự, ngài cũng thấy rồi đấy, người nọ gây sự càn quấy, sao không để ta giáo huấn hắn ta?"
Trương quản sự hừ lạnh nói: "Ngươi không lấy chân gạt đứa nhỏ nhà người ta, người ta có thể đến giáo huấn ngươi sao?"
Nam nhân kia ngượng ngùng nói: "Không có dùng sức mà, chỉ... gạt một tí thôi."
Trương quản sự tâm trạng không tốt nói: "Đứa nhỏ kia mới có mấy tuổi? Có thể chịu được cái gạt chân của ngươi sao?"
Nam nhân lẩm bẩm: "Không phải thằng nhóc không việc gì sao?"
Trương quản sự lạnh lùng nói: "Ta nhìn mặt mũi của dì ta mới đồng ý cho ngươi tới làm việc ở phủ Hộ Quốc Công, ngươi bớt gây phiền toái cho ta đi! Nếu làm bại hoại thanh danh của phủ Hộ Quốc Công, đừng trách ta đá ngươi ra ngoài!"
Thế gia đại tộc quý trọng thanh danh biết bao, mặc xiêm y của phủ Hộ Quốc Công, cầm đối bài của phủ Hộ Quốc Công, nếu dám gây sự trên phố, bất luận có phải phủ Quốc Công bày mưu đặt kế hay không, thanh danh của phủ Quốc Công đều sẽ không dễ nghe.
Trương quản sự đi tới ngõ nhỏ đối diện phố, thi lễ với một chiếc xe ngựa xa hoa: "Quốc công gia, đồ đã nhận được rồi."
Hắn ta dâng hai tay lên.
Trên xe ngựa, nam tử được gọi là quốc công gia chính là Hộ Quốc công Tần Triệt vừa được bổ nhiệm, tuổi tác của hắn ta xấp xỉ Tô Thừa, dụng mạo cũng vô cùng tuấn tú, một thân xiêm y đẹp đẽ quý giá bất phàm, một đôi hài không hề vương một hạt bụi nhỏ.
Hắn ta cầm lấy hộp quấy từ tay Trương quản sự qua cửa xe, không nhanh không chậm hỏi: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Không xong, bị quốc công gia nhìn thấy rồi. Trương quản sự âm thầm lau mồ hôi, ngượng ngùng cười nói: "Một đứa nhỏ không cẩn thận đụng vào chân của Vương Đại Trụ, gia gia của đứa nhỏ kia trách Vương Đại Trụ không kịp thời tránh đường, đụng ngã đứa nhỏ của nhà hắn ta, hắn ta giáng cho Vương Đại Trụ vài đồn, Vương Đại Trụ lúc này còn đang ủy khuất đấy."
"Đứa nhỏ kia không làm sao chứ?" Tần Triệt ngữ khí thân thiết hỏi han.
Trương quản sự cười nói: "Không có việc gì, chỉ có một mình hắn ta đánh, Vương Đại Trụ không động tay, bị đánh không nặng.”
Tần Triệt nói lời thấm thía: "Không thể để người ta cảm thấy, phủ Quốc công chúng ta y thế hiếp người."
Trương quản sự vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, ngài yên tâm, chúng tiểu nhân nhớ kỹ! Tuyệt đối sẽ không làm mất mặt của phủ Quốc công!"
"Vậy thì tốt. Tần Triệt nghịch quả hạch đào đã chơi mấy năm nay ở trong tay. Thời gian không còn sớm nữa, nên tới đón Yên Nhiên rồi."
Thiên kim chính phòng của phủ Hộ Quốc Công, năm nay tròn mười sáu, là tài nữ có tiếng ở kinh thành, câm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, sau lưng của tất cả những hào quang rực rỡ ấy đương nhiên không thể thiếu mồ hôi công sức, cùng lớn sự ủng hộ của nguồn tài lực khổng lồ.
Tần Yên Nhiên hôm nay học cầm tại nhà của một nhạc sư cung đình.
Tiền công giảng dạy của nhạc sư cung đình vô cùng đắt đỏ, môn đệ bình thường không thể chỉ trả nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận