Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1322: Tiểu Hổ Quyến RU 1

Chương 1322: Tiểu Hổ Quyến RU 1Chương 1322: Tiểu Hổ Quyến RU 1
"Có thể được tiểu quận chúa coi trọng, là vinh hạnh của nó." Triệu Khang Ninh trong nháy mắt đau lòng, nhưng vừa nghĩ tới nghiệp lớn của Bắc Yên, lại quyết định nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
Nàng ta bảo người hầu dắt con ngựa đến.
Tuy nhiên, một điều xấu hổ đã xảy ra.
Con ngựa nhỏ căn bản không để ý tới huấn luyện viên của Bắc Yên!
Còn một cước đá bay người tai
Mọi người trợn tròn mắt: Nó thật sự được người kia nuôi lớn sao?
Có gì mờ ám phía sau.
Sau khi con ngựa nhỏ này đá bay vài cái thuần mã sư, đột nhiên đi tới bụi hoa bên cạnh, há mồm cắn xuống một đóa xinh đẹp hoa hồng lớn, hùng dũng oai vệ nhảy nhót chạy vê phía Tô Tiểu Tiểu.
Nó đặt hoa vào trên tay Tô Tiểu Tiểu, ngựa con nóng nảy một giây hóa thân thành cục cưng thẹn thùng.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, sờ sờ đầu nó: "Tứ Hổ, tốt lắm."
Triệu Khang Ninh cả người đều không khoẻ.
Con ngựa nhỏ này... là của nàng sao?
Của Tần Tô?
Cô nương nhà quê đó?
Nghĩ đến chính mình một giây trước còn thề son sắt nói muốn tặng con ngựa này cho tiểu quận chúa Tây Tấn, quay đầu con ngựa này liền đã có chủ.
Chủ nhân vẫn là nha đầu mập mạp áp chế nàng ta ở tiệc hoan nghênh!
Âm thanh tặng ngựa vừa rồi của nàng ta không nhỏ, làm cho động tĩnh người ta đi bắt ngựa lại càng gióng trống khua chiêng, trước mắt một bước ngoặt này không thua gì tát cho nàng ta một bạt tai ở trước mặt mọi người, đánh đến mức vang lên tiếng bốp bốp.
"Thì ra ngựa không phải của ngươi, vậy ngươi còn muốn tặng cho ta, ho
Triệu Khang Ninh cả khuôn mặt nóng bỏng, hận không thể hôm nay nàng ta chưa bao giờ tới trường đua ngựa.
Tiểu quận chúa Tây Tấn nói với Hoàng nữ Tây Tấn: "Mẫu thân, con đi tìm Tần Tô!"
Hoàng nữ Tây Tấn khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Tôn quý như bà ta, sẽ không để ý một công chúa Bắc Yên có bị vả mặt hay không. Tiểu quận chúa Tây Tấn buông Ngũ Hổ xuống, cất bước nhảy nhót, vui vẻ đi tới bên cạnh Tô Tiểu Tiểu.
Ngũ Hổ bị đặt ở trên bàn vẻ mặt mơ hồ.
Tình hình thế nào rồi?
Sờ nó lâu như vậy, nó đột nhiên thất sủng sao?!
Hiện trường nổ tung nồi, Đại Chu bên này giống như mây tan bình minh, tinh khí thân người đều không giống nhau.
"Con ngựa đó không phải là ngựa của Bắc Yên sao?"
"Mới vừa rồi những người Bắc Yên kia bị đá bay đến mức tơi bời, ta liền biết không phải là ngựa của Bắc Yên!"
"Ngươi biết ngươi không nói sớm!"
"Mắng chửi ta thì có thể, không được đụng chạm đến con ngựa con đó, ta không xứng!"
Tất cả mọi người đều muốn đến gần nhìn con ngựa nhỏ phong cách kia, nhưng ngại thân phận không tiện di tới.
Các thiên kim học ở Học cung thì có phúc.
Các nàng ta vây quanh Tô Tiểu Tiểu, nhà gần nước đón trăng trước (*), có cơ hội thưởng thức Tứ Hổ.
(*) "#zkl3Z‹í§': 'Nhà gần nước đón trăng trước", có nghĩa là nhà gần nước có thể nhìn thấy bóng trăng trước vì không bị cây cối che khuất, ẩn ý dùng cảnh sắc thiên nhiên để diễn tả cơ hội được ưu tiên khi ở gần một vật gì đó.
Lư Dĩnh từ tận đáy lòng tán thưởng nói: "Tân Tô, con ngựa nhỏ này là của ngươi sao? Nó thật uy phong! Sao ngươi lại nghĩ đến việc mang nó đi hành cung?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mang nó ra ngoài đi dạo thôi, ta không nghĩ nhiều như vậy."
Đó là sự thật.
Là Tiểu Hổ nhất định muốn mang theo Tứ Hổ, kết quả khi thật sự mang đến, cậu bé lại buông tay mặc kệ.
Lư Tuệ nói: "Ta còn chưa từng thấy ngựa con uy phong như vậy, nó thoạt nhìn còn rất nhỏ, còn chưa tới một tuổi đó, vậy mà lại chạy đua thắng chiến mã Bắc Yên sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận