Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 2643: Gap Ha Hau Nghi 1

Chuong 2643: Gap Ha Hau Nghi 1Chuong 2643: Gap Ha Hau Nghi 1
Vân Lâm chính là thiếu chủ chính thức của Bách Hoa Cung, nhưng nàng ta là con gái ruột của hắn ta, lỡ như thật sự bị chế giễu thì sao?
Về phân tại sao lại tức giận lớn như vậy ư?
Hạ Hầu Yên Ngữ với tư cách là nữ nhi duy nhất của Hạ Hầu Khanh, tất nhiên những năm này nàng ta lớn lên trong phủ thành chủ.
Nàng ta cũng không tham gia vào cuộc chiến người thừa kế của phủ thành chủ, mấy nghĩa huynh không cần phải cảnh giác nàng ta, đều rất yêu thương nàng ta.
Hạ Hầu Nhanh cũng rất ít khi nóng giận với nàng ta, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Tại sao lại không? Có muốn ta thuật lại nguyên lời cô đã nói cho ngươi nghe không?”
Tô Tiểu Tiểu nhìn sắc mặt của Hạ Hầu Yên Ngữ ngay lúc đó, lập lại lời nói của nàng ta từ đầu tới cuối một lần: "Nương, có một số người không biết xấu hổ, cho dù người có rộng lượng tha thứ cũng vô dụng. Bây giờ người đã là phu nhân của thành chủ, chúng ta nhanh chóng đi vào đi."
Hạ Hầu Yên Ngữ nghẹn lời.
Nàng ta thật sự đã nói lời này...
Tô Tiểu Tiểu khẽ nói: "Ngươi còn bảo ta, đại ca, nương của ta đừng có không biết điều!"
Thật ra lúc ấy Hạ Hầu Yên Ngữ không phải cố ý nhắm vào một mình Vân Lam mà là nhằm vào tất cả mọi người lúc ấy.
Nhưng nếu Như phu nhân dám đổi trắng thay đen, ông ta cũng có thể xử lý sự thật.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mi nhìn về phía Hạ Hầu Yên Ngữ : "Thế nào? Muốn phủ nhận sao? Ngươi có dám thề với trời không, ngươi chưa từng nói qua những lời này sao?"
Hạ Hầu Yên Ngữ khá gay gắt.
"Cha..."
Nàng ta lại nhìn về phía Hạ Hầu Khanh một lần nữa, hy vọng Hạ Hầu Khanh có thể đuổi người ngoài vu oan nàng ta ra ngoài.
Nhưng nàng ta lại đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của Hạ Hầu Khanh.
Lòng của nàng ta trùng xuống, tất cả âm thanh đều nghẹn lại.
Hạ Hầu Khanh lạnh lùng nói: "Đưa đại tiểu tư về Cát gial"
Hạ Hầu Yên Ngữ biến sắc: "Chal"
Tâm phúc dẫn theo hai gã thị vệ đi lên: "Đại tiểu thư, mời!"
Tâm phúc chắp tay: "Đắc tội rồi!" Hạ Hầu Yên Ngữ giãy giụa: "May viên đầu các ngươi cũng dám chạm vào ta sao?"
Tâm phúc chỉ nghe mệnh lệnh của thành chủ, bàn tay dùng lực giữ tay nàng ta lại khiến nàng ta đau nhức.
"Cha! Cha!"
Hạ Hầu Yên Ngữ ủy khuất mà nhìn về phía Hạ Hầu Khanh.
Tô Tiểu Tiểu như vô tình lẩm bẩm: "Có cha quan tâm thật tốt."
Hạ Hầu Khanh nghĩ đến Vân Sương một tay nuôi lớn Lăng Vân, cuối cùng không còn chút thương cảm nào đối với Hạ Hầu Yên Ngữ, bước nhanh đến phòng khách.
"Phu nhân! Phu nhân!"
Như phu nhân đang lựa chọn đồ trang sức, chuẩn bị lại trang phục chuẩn bị đi gặp thành chủ, Thải Liên sốt ruột đi thẳng vào.
"Thành chủ tỉnh chưa?”
Như phu nhân cầm lấy một cái khuyên tai chân trâu, nhìn vào gương để lên vành tai so.
Thải Liên lo lắng nói: "Đã tỉnh... Nhưng cũng đã đuổi địa tiểu thư ra ngoài!"
Lông mày kẻ đen của Như phu nhân nhăn lại: 'Đuổi ra ngoài?"
Thải Liên vỗ đầu: "Cũng không gọi là đuổi ra ngoài... Chính là... Hạ lệnh lập tức đưa tiểu thư về Cát gia!"
Như phu nhân hỏi: "Tại sao?"
Thải Liên nói: "Hình như là đại tiểu thư đã xảy ra tranh chấp với người của Bách Hoa Cung."
Như phu nhân siết chặt tay đang cầm khuyên tai, ánh mắt lạnh lùng hỏi thăm: "Người của Bách Hoa Cung đâu?”
Thải Liên nói: "Người của Bách Hoa Cung không có việc gì... Thành chủ đang tiếp đón bọn họ...
Như phu nhân nắm chặt nắm đấm: "Lại là Bách Hoa Cung!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận